Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Tại sao Cố Văn Trình lại ở đây?

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, mọi người như thể chuẩn bị sẵn sàng dao và súng.

Tiêu Khôn Hoằng vô thức đứng che trước mặt Thi Nhân, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: "Đến đây chịu chết à?"

"Ồ, thật là thú vị, nhìn thấy tôi như thế mà không có một chút nào sợ hãi hay sao. Hai người có biết tôi là ai không?"

Cố Văn Trình đứng tại chỗ rất ung dung: "Tôi khuyên hai người không nên hành động hấp tấp, nếu không tôi không thể bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Có thể là bản thân hai người, có thể là những người xung quanh hai người, hoặc có thể con con của hai người."

Những lời này chứa đầy sự đe dọa.

Sắc mặt Thi Nhân đột nhiên thay đổi, người này muốn làm gì vậy?

Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô, yên lặng trấn an cô, sau đó anh tiện tay đóng cửa lại: "Nói đi, anh đến đây có chuyện gì, chắc chắn không phải là đến xem chúng tôi hẹn hò như thế nào đâu nhỉ."

Bây giờ vẫn chưa đến thời điểm cuối cùng, Cố Văn Trình lại đột nhiên xuất hiện ở đây, điều này khiến cho Tiêu Khôn Hoằng thực sự không ngờ tới.

Chỉ có điều, anh cảm thấy Cố Văn Trình đến đây là vì mục đích khác.

Nếu như anh ta muốn ra tay, anh ta sẽ không đợi đến bây giờ đâu.

"Ồ, cậu cứ bình tĩnh cái đã. Nhưng mà Tiêu Khôn Hoằng, cậu mất trí nhớ lâu như vậy, trông cũng giống giả vờ giả vịt lắm đấy."

Thi Nhân nín thở, làm sao mà anh ta biết được?

Rõ ràng là chuyện này đã được che giấu rất kỹ, chỉ có một vài người biết về nó.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn Cố Văn Trình: "Tôi vẫn còn sống, có mất trí nhớ hay không cũng không ảnh hưởng gì đến anh mà."

"Nói vậy cũng đúng thôi, nhưng tôi tự hỏi tại sao đột nhiên tác phong của cậu lại trở nên nhanh nhẹn đến vậy, suýt chút nữa tôi đã cho rằng rằng tôi và cậu cùng là đồng minh. Cậu lại đánh cho tôi không kịp trở tay"

"Tôi không phải là đồng minh của anh."

Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng hết sức bình thản, giống như đang nói chuyện linh tinh thường ngày vậy, song anh lại vô thức che cho Thi Nhân ở phía sau, không để lộ ra một góc nào cho Cố Văn Trình nhìn thấy.

Cố Văn Trình nhìn ra được ý đồ của anh, bèn nói: "Thi Nhân, nếu tôi là cô, tôi sẽ bỏ điện thoại di động xuống, chọc tức tôi cũng chẳng có gì tốt lành cả."

Thi Nhân dừng tay lại, làm sao mà anh ta biết được?

Rõ ràng là cô đã rất cẩn thận rồi mà.

Lúc này Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người và nắm lấy tay Thi Nhân, đã bị phát hiện rồi thì anh cũng không cần phải giấu người đi làm gì nữa.

Cục diện căng thẳng, rơi vào bế tắc.

Thi Nhân thực sự bất ngờ khi thấy Cố Văn Trình xuất hiện, vô cùng bất ngờ, cho đến lúc này, cô mới thực sự nhận ra rằng nguy hiểm có thể kề sát bên mình bất cứ lúc nào.

Hai người ngồi ở trên sô pha, Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu lên, nói: "Rốt cuộc anh đến đây là muốn nói chuyện gì?"

"Tiêu Khôn Hoằng, cậu bình tĩnh hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng đấy. Bây giờ tôi mà giơ tay lên thì hôm nay hai người sẽ chết ở đây đấy."

Lời nói của Cố Văn Trình đầy kiêu ngạo và ngạo mạn.

Tiêu Khôn Hoằng bật cười một tiếng, anh búng tay một cái, sàn nhà dưới chân Cố Văn Trình xuất hiện một cái hố - đây chính là nòng súng.

Trong nháy mắt, Cố Văn Trình vội vàng lùi lại và nấp sau vách tường, sắc mặt anh ta trông rất khó coi: "Tiêu Khôn Hoằng, cậu điên rồi sao?"

"Anh thật sự nghĩ rằng tôi không chuẩn bị, đề phòng gì sao?"

Người đàn ông ngồi trên sô pha, ngả người ra phía sau, cả người anh lộ ra vẻ hung ác, tức giận: "Các anh là kẻ xấu, nhưng tôi cũng không phải là người tốt gì cả."

Thi Nhân khẽ liếc nhìn anh, dáng vẻ của anh trông như một kẻ phạm pháp điên loạn, với đôi môi mỏng cong lên đầy giễu cợt.

Lúc này, cô lại cảm thấy Tiêu Khôn Hoằng đẹp trai chết người.

Tiêu Khôn Hoằng mím đôi môi mỏng lại: "Chuyện này, tôi nghĩ các anh phải là người hiểu rõ hơn mới đúng chứ."

Một kẻ điên đối đầu với một kẻ điên khác, ai sẽ là người giành chiến thắng?

Cố Văn Trình đột nhiên cười lớn: "Tiêu Khôn Hoằng, cậu có chắc là không tham gia cùng chúng tôi không? Tôi nghĩ cậu rất thích hợp để về cùng một đội với chúng tôi đấy."

"Tôi không quan tâm đến những chuyện trái với kỷ luật hay vi phạm pháp luật."

Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm vào Cố Văn Trình: "Cuối cùng, nhất định các anh sẽ là người thua cuộc."

"Điều này không nhất thiết phải là sự thật. Không phải là bây giờ cậu đã do dự rồi hay sao?"

Trong ánh mắt của Cố Văn Trình hiện lên vẻ cười cợt, anh ta lấy ra một tờ đơn khám bệnh chắp vá: "Cậu đã quyết định thế chỗ Tiêu Khôn Hoằng kia rồi phải không? Nếu cậu là người bình thường thì sao có thể có những suy nghĩ như thế này chứ?"

Khi Thi Nhân nhìn thấy tờ đơn khám bệnh kia, cô nghi ngờ liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng.

Anh đã bí mật đi khám bệnh sao?

Tiêu Khôn Hoằng nhìn lướt qua tờ đơn khám bệnh, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Cho dù có phải hay không, tôi cũng vẫn là tôi."

"Không giống nhau đâu. Hai nhân cách khác nhau cũng được pháp luật quy định là hai người riêng biệt."

Thi Nhân mở miệng nói: "Anh ấy chỉ bị mất trí nhớ thôi, không phải là có hai nhân cách."

"Cô quá ngây thơ rồi, Tiêu Khôn Hoằng thực chất là người như thế nào, cô đã thực sự hiểu rõ chưa? Cách hành xử của anh ta có cái gì giống với chúng ta không? Tại sao anh ta đi gặp bác sĩ mà không nói cho cô biết, hơn nữa, anh ta biết có biện pháp để khôi phục lại trí nhớ, nhưng lại từ chối uống thuốc. Cô giải thích thế nào về điều này? "

Hai bàn tay Thi Nhân chậm rãi khép lại: "Tôi..."

Cô còn chưa nói hết lời mà hai mắt đã tối sầm lại, ngất xỉu.

Tiêu Khôn Hoằng nhẹ nhàng ôm người phụ nữ này vào trong lòng, thận trọng di chuyển từng li từng tí một, anh nhìn về phía Cố Văn Trình, ánh mắt của anh cực kỳ nguy hiểm: "Nói đi, anh muốn chết như thế nào."

Anh không ngờ rằng mình sẽ bị phát hiện.

Có lẽ vào buổi sáng hôm đó, anh đã quá bất cẩn để cho mình bị theo dõi.

"Làm một giao dịch thế này đi Tiêu Khôn Hoằng, cậu về một đội với chúng tôi."

"Ồ, tôi đã nói rồi, không làm giao dịch với lũ chuột cống thoát nước như các anh."

Tiêu Khôn Hoằng gạt tàn thuốc xuống cái gạt tàn bên cạnh, bầu không khí nguy hiểm, hết sức căng thẳng, kính trong suốt cũng bị đánh vỡ một chỗ.

Sau khi sự hỗn loạn kết thúc, Lão Tiêu mang người trở về: "Người đã chạy mất, nhưng hắn đã bị thương nặng, đã cử người đuổi theo, bọn họ cũng không thể trốn ở đây quá lâu."

"Haiz, không cần đuổi theo đâu, canh giữ cẩn thận tất cả các lối ra vào, đợi bọn chúng tự chui đầu vào lưới thôi."

Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại, nhìn Thi Nhân còn đang ngất xỉu, anh khom người đưa cô đi.

Khi Thi Nhân tỉnh lại, trời đã sáng rồi.

Cô nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, tim đột nhiên đập nhanh, trong lòng hốt hoảng: "Tiêu Khôn Hoằng."

"Anh đây."

Người đàn ông từ ngoài cửa sổ bước vào, mặc áo choàng tắm và để lộ lồng ngực rộng, đi về phía cô trong ánh nắng ban mai, phong nhã và điềm tĩnh.

"Cố Văn Trình ở đâu?"

Thi Nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm khi thấy dáng vẻ bình an vô sự của anh.

"Chạy rồi, nhưng bị thương nặng thôi."

Tiêu Khôn Hoằng lộ ra vẻ mặt khinh thường, anh ngồi xuống bên cạnh cô: "Em muốn ăn gì?"

"Em còn chưa lấy lại được tinh thần."

Thi Nhân ngồi dậy và nói: "Tại sao đêm qua anh lại đánh em ngất xỉu vậy?"

"Anh không muốn để lại cho em những ký ức không hay như vậy."

"Anh không thể như vậy được, ngộ nhỡ em có thể giúp anh thì sao?"

Thi Nhân nhìn thấy ánh mắt của anh, cô lập tức bị giật mình, cô lắp bắp mở miệng nói: "Có nhiều người thì mạnh hơn mà."

"Nhiều người thì càng vướng tay thôi chứ có gì đâu."

Thi Nhân hơi bị sốc, rõ ràng vào thời điểm quan trọng như vậy mà cô lại ngất xỉu, không biết gì.

"Em là điểm yếu của anh, bọn họ sẽ chỉ dùng cách này để uy hiếp em. Ngoài chuyện này ra thì bọn họ không thể làm được gì khác."

Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: "Nếu như bọn bọ có khả năng thì đã ra tay từ lâu rồi. Có cần phải giở những thủ đoạn này không?"

Giọng điệu của anh vẫn tràn đầy sự tự tin như cũ.

Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, Tiêu Khôn Hoằng đã nói vậy thì chắc chắn anh đã thu xếp xong xuôi từ lâu rồi.

"Nhưng có điều, bất cứ lúc nào bên cạnh chúng ta cũng có nhiều người như vậy sao? Người của anh còn mang theo cả súng nữa? Đó là phạm pháp đấy."

"Em nghĩ anh lại ngu ngốc như vậy sao?"

Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi nói: "Đó là người của cảnh sát. Cố Văn Trình và nhóm người của anh ta là những kẻ có tiếng xấu trên toàn thế giới, không biết bọn họ đã đến chỗ chúng ta từ lúc nào. Nhưng trong khoảng thời gian này, bọn họ mới xuất hiện, bị cảnh sát điều tra ra tung tích."

"Vậy thì ý của anh là, bọn họ không phải là hai hay ba người, mà là cả một nhóm người sao?"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!