"Không phải là cực kỳ thu hút ánh nhìn hay sao?
"Ngộ nhỡ phía bên kia nghi ngờ thì sao?"
"Làm sao có thể nghi ngờ được, nếu như chúng ta có cãi nhau thật thì nhất định anh sẽ dỗ dành em. Cho nên sẽ không có bất kỳ sơ hở nào đâu."
Thi Nhân không nói nên lời trước dáng vẻ tự tin của anh.
Được thôi, bất kể lúc nào đi chăng nữa, Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn thông minh và đáng tin như vậy.
Ngay sau đó, quá trình dỗ vợ siêu lãng mạn của Tiêu Khôn Hoằng được quay lại và đăng lên Facebook và ngay lập tức trở thành chủ đề được dư luận bàn tán xôn xao.
Vốn dĩ tưởng rằng đôi vợ chồng tình cảm đằm thắm này sẽ lục đục, cãi nhau ầm ĩ, nhưng cuối cùng lại thành ra là bây giờ, Tiêu Khôn Hoằng đang chủ động cúi đầu, dỗ dành người ta, xem ra tạm thời sẽ không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khi Tiêu Vinh xem được tin tức này, thấy tâm trạng của Mạc Mỹ Đình rất tốt, thậm chí cô ta còn ngân nga một bài hát, dáng vẻ của cô ta trông giống như là đã nắm chắc phần thắng trong tay vậy.
Anh tat nhàn nhạt mở miệng, nói: "Tiêu Khôn Hoằng đã quay lại với Thi Nhân rồi."
"Em biết mà, tất cả mọi chuyện đều chỉ là để lừa gạt Thi Nhân thôi. Tiêu Khôn Hoằng muốn dỗ dành người phụ nữ kia và ngăn Thi Nhân tham gia cuộc tuyển chọn một tuần sau đó. Nếu Thi Nhân đủ nhạy bén và sáng suốt để từ bỏ thì em sẽ cân nhắc tha cho cô ta một mạng."
Khi Mạc Mỹ Đình nói những lời này, giọng điệu của cô ta tràn đầy sự phấn khích, trong ánh mắt của cô ta hiện rõ sự điên rồ và nguy hiểm.
Kể từ lúc này, Tiêu Vinh biết rằng Mạc Mỹ Đình đã sớm thay đổi từ lâu rồi.
Đột nhiên, anh ta ôm chầm lấy Mạc Mỹ Đình: "Bộ dạng của em như thế này thì có khác gì người trong tổ chức đó không?"
Mạc Mỹ Đình bỗng chốc bình tĩnh lại, cuối cùng cô ta lại bật cười: "Có khác hay không cũng không quan trọng mà. Dù sao thì cũng không thoát được. Tốt hơn hết là cứ tận hưởng đi đã."
Mạc Mỹ Đình nhìn thấy nét buồn bã, âu sầu trong ánh mắt của Tiêu Vinh, bỗng nhiên, cô ta chợt yếu mềm, động lòng: "Trên đời này, em chỉ có mình anh mà thôi. Dù sao thì anh cũng một đi không trở lại, không bằng chúng ta sa đọa cùng nhau đi. Anh sẽ thấy rằng như vậy thật sự rất tự do, rất hạnh phúc, và không ai có thể ngăn cản được chúng ta nữa. "
Không cần quan tâm đến luật pháp, bỏ qua cả đạo đức, bọn họ sẽ được tự do.
Tiêu Vinh ôm lấy Mạc Mỹ Đình thật chặt, tay anh ta đặt trên gáy Mạc Mỹ Đình, nhưng lại kề cà không hạ tay xuống.
Anh ta nghĩ: Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.
Anh ta đã từng sa ngã vào trong bóng tối quá lâu, anh ta đã sớm đã cảm thấy chán ngấy chuyện đó rồi.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đang ngồi trong một nhà hàng cao cấp, nhà hàng này đã được bao hết từ trước đó.
Xe của người đàn ông đỗ ở bên ngoài, như thể anh sợ người khác không biết hai người họ đang hẹn hò ở đây vậy.
"Thật ra mà nói, đã lâu lắm rồi chúng ta không có hẹn riêng với nhau."
Thi Nhân nhìn cảnh vật bốn xung quanh, toàn thân cô được thả lỏng một cách rất thoải mái.
Bữa tối cũng rất ngon miệng, rất hợp với khẩu vị của cô.
"Trước đây, anh ta không bao giờ hẹn hò với em à, anh ta cũng thật là, quá keo kiệt luôn đấy."
Anh ta?
Thi Nhân đờ đẫn một lúc rồi mới nhận ra được người mà Tiêu Khôn Hoằng đang nói tới là ai. Anh đang nói về Tiêu Khôn Hoằng lúc không bị mất trí nhớ!
Cô luôn cảm thấy xưng hô với anh thế này có một chút gì đó rất kỳ lạ.
Chỉ có điều Thi Nhân không thể chỉ ra được có chỗ nào không đúng, cô trả lời: "Có nhiều chuyện lắm."
Dù là chuyện của bà ngoại hay là chuyện của nhà họ Mạc, chuyện của nhà họ Tiêu thì sau tất cả, mọi chuyện vẫn luôn có một mối liên hệ nào đó, khiến cho người ta không thể đoán ra được từ lúc ban đầu đến lúc cuối cùng đã xảy ra những chuyện gì.
"Với đàn ông mà nói, đây đều chỉ là viện cớ mà thôi."
Giọng điệu hời hợt của Tiêu Khôn Hoằng khiến cho Thi Nhân rất khó chịu, cô mở miệng, sửa lại lời nói của anh: "Đây là anh đang nói xấu chính bản thân mình đấy à?"
"Anh chưa nhớ lại được tất cả những ký ức trước đây, nhưng chắc chắn, anh và cái người tên Tiêu Khôn Hoằng đó là hai người khác nhau."
"Nhưng hai người là một mà."
Thi Nhân không thể hiểu rốt cuộc có cái gì không giống.
Tiêu Khôn Hoằng dừng tay lại, sau đó đặt miếng bít tết đã cắt thành nhiều miếng nhỏ trước mặt cô, đổi lấy đĩa bò chưa cắt của cô, rồi nói với giọng điệu trêu đùa: "Anh chỉ đùa một chút thôi mà, em làm gì mà nghiêm túc vậy?"
"Anh làm em sợ đấy."
Thi Nhân uống một ngụm nhỏ nước chanh, cả người như thể tỉnh táo hẳn ra.
Người đàn ông nhìn xuống: "Nếu em được chọn, em thích anh ở thời điểm nào hơn?"
Trước đây và hiện tại vẫn luôn giống nhau như vậy.
Anh khao khát muốn nhận được một câu trả lời, muốn một lời khẳng định của cô trước khi anh chuẩn bị biến mất.
Trái tim của Thi Nhân đau nhói một cái, như thể bị một cái gì đó đâm vào, cô nhìn kỹ Tiêu Khôn Hoằng một lúc và nở một nụ cười: "Cho dù là anh lúc còn trẻ hay là anh trong tương lai, thì anh vẫn luôn yêu em mà, không phải vậy sao?"
"Vậy thì em thích ai hơn?"
"Em thích bản thân con người anh, cho dù anh tốt hay xấu, anh còn trẻ hay đã già, vì anh chính là Tiêu Khôn Hoằng, là Tiêu Khôn Hoằng mà em yêu."
Trong ánh đèn vô cùng lãng mạn của nhà hàng thật, cùng với những bản nhạc du dương.
Giờ phút này, Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy bản thân mình như được ăn kẹo, ngọt lịm đến nao lòng.
Thì ra Thi Nhân yêu bản thân con người anh nhiều đến như vậy.
Đây chính là người phụ nữ của anh.
Thi Nhân nhìn thẳng vào mắt anh, không hề che giấu tình cảm của mình một chút nào.
Cô biết lúc này Tiêu Khôn Hoằng đang ở trong một giai đoạn bất ổn, khi anh muốn một lời hứa hẹn và câu trả lời, cô không thể không nói cho anh biết cô yêu anh nhiều như thế nào.
Tiêu Khôn Hoằng, anh chính là người em yêu.
Anh không cần phải do dự hay nghi ngờ, không cần biết là quá khứ hay tương lai, em vẫn luôn luôn yêu anh.
Từ xưa đến nay, điều này chưa bao giờ thay đổi.
"Em ăn xong rồi sao?"
Đột nhiên Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô, đôi mắt của anh sâu thẳm và sáng ngời, anh liếm liếm đôi môi mỏng: "Anh có chút không thể chờ thêm được nữa."
"Khụ khụ, em còn chưa no mà."
Thi Nhân căn bản không cần đoán cũng biết được là anh muốn làm gì mà.
Về điểm này, anh vẫn giống hệt như trước đây.
Không chịu được cảm giác bị trêu ghẹo!
Trong thời gian còn lại, chỉ có Thi Nhân là người đang ăn, cô lại còn bị một người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào nữa chứ, như thể cô được coi như một món ăn trên bàn vậy
Càng như vậy, Thi Nhân càng muốn kéo dài thêm thời gian.
Cô liếc nhìn chai rượu đỏ trên bàn: "Có muốn uống một chút không?"
"Em có chắc không, tửu lượng của em thế nào?"
Mặc cho Tiêu Khôn Hoằng hỏi như vậy nhưng anh đã nhanh tay hành động, ngay lập tức rót ra hai ly rượu: "Tửu lượng của em không được tốt thì có thể uống bớt đi một chút, miễn sao đừng đến nỗi ngủ bất tỉnh nhân sự là được, không thì sẽ không còn chút hứng thú nào nữa đâu."
"Khụ khụ, em ngủ rồi thì anh cũng không thể tha cho em hay sao?"
"Em chỉ cần hợp tác là được, những chuyện còn lại cứ yên tâm giao cho anh là được."
Trước những lời nói thẳng thắn của anh, Thi Nhân luống cuống, không biết chui vào đâu cho được.Tiêu Khôn Hoằng trước đây là người rất khiêm tốn và hướng nội, nhưng bây giờ anh vừa suống sã, cợt nhả vừa không giữ ý tứ.
"Làm sao anh biết tửu lượng của em không tốt?"
"Tất nhiên là anh phải biết chứ."
Thi Nhân mừng thầm trong lòng: "Anh nhớ lại rồi sa?"
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy ánh mắt của cô sáng lên, ánh mắt anh lập tức thay đổi, sau đó nhàn nhạt trả lời: "Anh đoán bừa thế đấy."
Thi Nhân: "..."
Anh cảm thấy trí thông minh của mình lại phải “lên dây cót”.
Cô giận dỗi, uống cạn ly rượu đỏ trong một hơi, sau đó cô thấy mùi vị cũng không tệ, rất thích hợp với bầu không khí ngày hôm nay.
Mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch của họ.
Chẳng bao lâu, họ sẽ ăn mừng chiến thắng thôi.
Một lúc sau, tác dụng của rượu đỏ bốc lên, khuôn mặt của Thi Nhân đỏ bừng tới tận mang tai, đôi mắt cô mơ màng ngân ngấn nước – nhìn qua dáng vẻ ấy của cô trông rất “ngon”.
Tiêu Khôn Hoằng đỡ người phụ nữ đang nghiêng ngả, xiêu vẹo, không đi thẳng được kia rồi hỏi: "Ăn no rồi chứ?"
"Gần no rồi nhưng đầu óc hơi choáng váng một tí."
Thi Nhân ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, giọng nói nhẹ nhàng, trông giống như để cho người ta biết là mình bị bắt nạt.
"Đợi một chút nữa thì đầu óc sẽ không bị choáng váng nữa đâu."
Tiêu Khôn Hoằng ôm người vào trong lòng và đưa Thi Nhân đến phòng khách sạn ở bên cạnh đã đặt sẵn từ trước, nghe nói đây là nơi có tỷ lệ hẹn hò thành công cao nhất trong thành phố.
Trên tầng cao nhất, có thể nhìn thấy khung cảnh về đêm đẹp ngất ngây của thành phố.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!