Nhất thời, Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên rất xa lạ.
“Cậu chủ Tiêu, cậu chủ Tiêu?”
Bác sĩ trưởng nhìn anh: “Đây là một ít thuốc tôi kê cho anh, có lẽ sẽ có ích trong việc giúp anh khôi phục trí nhớ, chúc mừng cậu chủ Tiêu.”
“Cảm ơn.”
Tiêu Khôn Hoằng đưa tay ra nhận lấy thuốc nhưng lúc rời đi thì anh không hề cầm theo.
Anh đứng ở góc cuối hành lang ngây người trong chốc lát, ánh mắt bất định, cuối cùng anh quyết định xé nát tờ giấy trong tay rồi ném vào thùng rác.
Lúc này, những dòng suy nghĩ bên trong đầu anh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Trong đầu anh như thể có hai người đang đánh nhau, một người nói rằng đây là chuyện tốt, dù sao thì anh cũng đã mất trí nhớ lâu như vậy rồi mà.
Người kia thì nói, nếu như anh khôi phục trí nhớ rồi thì nhân cách bây giờ sẽ biến mất.
Suy đi nghĩ lại, Tiêu Khôn Hoằng không biết rốt cuộc bản thân mình sẽ nghiêng về bên nào.
Rõ ràng việc khôi phục trí nhớ là một chuyện tốt, vậy mà lúc này anh lại chẳng thể nào vui nổi.
Anh cũng không biết mình bị làm sao cả.
Tiêu Khôn Hoằng rời đi không thèm quay đầu lại, như thể anh chưa từng xuất hiện ở đây.
Nhưng mà cảnh này lại rơi vào mắt của Cố Văn Trình.
Ban đầu anh ta định đến đây để thám thính một chút xem xem rốt cuộc có đúng là Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân đang cãi nhau hay không, không ngờ lại phát hiện ra một mình Tiêu Khôn Hoằng lái xe rời đi.
Vốn dĩ anh ta chỉ tò mò định bám theo nhưng rồi lại phát hiện ra một thứ vô cùng thú vị.
“Thử nhặt thứ mà anh ta vứt đi xem rốt cuộc là anh ta muốn làm cái gì.”
Rất nhanh, kết quả đã hiện lên.
Cố Văn Trình sờ cằm, trực giác mách bảo anh ta rằng thứ này nhất định là có vấn đề.
Tiêu Khôn Hoằng tới đây để khám bệnh thì không có gì kỳ lạ hết, dù sao thì trước đây anh ta cũng suýt chút nữa đã giết chết Tiêu Khôn Hoằng mà.
Điều kỳ lạ ở đây là tại sao Tiêu Khôn Hoằng lại phải lén lút đến đây khám bệnh, hơn nữa không chỉ không đem thuốc mà còn xé nát!
Điều này đã chứng minh rằng nhất định là Tiêu Khôn Hoằng đang muốn che giấu điều gì đó.
“Thuốc này có tác dụng gì?”
“Tác dụng chủ yếu của thuốc này là khắc phục di chứng sau khi phẫu thuật, cũng không có gì đặc biệt. Bác sĩ đã từng nói là sau khi Tiêu Khôn Hoằng phẫu thuật thì đã để lại di chứng đau đầu.”
Thì ra là như vậy.
Cố Văn Trình lại cầm phương thuốc trước mặt lên xem, không hiểu sao anh ta cứ cảm thấy nhất định trong này còn có điều gì đó.
Một mình Tiêu Khôn Hoằng tới đây để gặp bác sĩ, nhưng lúc về lại không thèm mang thuốc về, vô cùng bất thường.
Cố Văn Trình híp mắt: “Mau đi điều tra một chút, xem thử sau khi Tiêu Khôn Hoằng phẫu thuật thì có chuyện gì.”
Anh ta luôn cảm giác rằng bác sĩ ở đây không chịu nói thật.
Một mình Tiêu Khôn Hoằng trở về trang viên, anh nhìn bản thân mình trong gương, lộ ra một nụ cười phức tạp.
Anh thay một bộ đồ vest, rồi nhìn lại thấy bản thân đã trở thành một người đàn ông chững chạc, điềm tĩnh.
Nhưng mà Tiêu Khôn Hoằng biết, mình không phải là Tiêu Khôn Hoằng chững chạc đó.
Anh không phải!
Nhưng bác sĩ đã nói rằng không lâu nữa anh sẽ khôi phục lại hết toàn bộ trí nhớ, đến lúc đó thì “mình” cũng sẽ biến mất.
Sau đó sẽ tên Tiêu Khôn Hoằng chững chạc đó sẽ trở lại, ở bên cạnh Thi Nhân và cùng cô ấy đi hết quãng đời còn lại.
Chỉ nghĩ tới đó thôi anh đã cảm thấy vô cùng ghen tị.
Anh cảm thấy mình như một kẻ điên, điên tới mức ghen với cả chính mình.
Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh đi đến công ty, hơn nữa còn đi từ rất sớm, sẵn tiện đi đường vòng để mua đồ ăn sáng.
Nếu như Thi Nhân dẫn theo ba đứa bé tới thì nhất định là không có thời gian để ăn sáng.
Vừa đi anh vừa ngâm nga mấy bài hát thiếu nhi, rồi đi thẳng tới bộ phận thiết kế.
Đột nhiên sếp lớn xuất hiện khiến cho người của bộ phận thiết kế ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Tổ trưởng của mọi người đâu rồi?”
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng lạnh tanh, dáng vẻ thì như đến để hỏi tội, nhưng trong tay lại cầm một cái túi bóng lớn, bên trên còn in logo của cửa hàng bán đồ ăn sáng nổi tiếng nhất ở khu phố mua sắm gần đây.
Nếu như đi trễ thì không thể mua được.
Cho nên sếp đến đây là để đưa bữa sáng tình yêu đúng không?
“Tổ trưởng vẫn chưa tới.”
Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng gật đầu rồi đi thẳng vào phòng làm việc của Thi Nhân. Tài liệu ở trên bàn không hề được sắp xếp gọn gàng, rất phù hợp với tính cách của cô ấy.
Một lúc sau, có một cô gái đi vào: “Giám đốc Khôn Hoằng.”
“Có chuyện gì?”
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu thì nhìn thấy Triệu Nhược Trúc, dường như anh đã đoán ra được điều gì đó.
“Vừa rồi vợ sếp gọi điện tới nói là xin nghỉ buổi sáng hôm nay, cô ấy có chút việc cần phải xử lý.”
Cô ấy có thể có chuyện gì cơ chứ?
Cả khuôn mặt của Tiêu Khôn Hoằng toát ra sự lạnh lùng, anh đi ra ngoài. Mà điều đó không quan trọng, quan trọng nhất là: Tại sao anh lại không biết gì hết?
“Giám đốc Khôn Hoằng, vậy còn đồ ăn sáng thì sao?”
“Vứt đi.”
Triệu Nhược Trúc nhìn đống đồ ăn sáng rồi cô ta quyết định lấy đem chia cho mọi người cùng ăn, ngon như vậy mà vứt đi thì đúng là đáng tiếc mà.
Nhưng mà không lẽ sếp còn chưa lừa được vợ sếp hay sao?
Hình như Tiêu Khôn Hoằng không hề hay biết gì việc Thi Nhân xin nghỉ.
Sau khi trở về phòng làm việc, Tiêu Khôn Hoằng gọi điện thoại cho Thi Nhân ngay lập tức, không ngờ là phía bên kia lại bắt máy rất nhanh: “Em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở bệnh viện.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng càng lạnh hơn, không lẽ cô bị thương rồi?
Ngay sau đó Thi Nhân tiếp tục giải thích: “Tối hôm qua Tử Tây muốn đến thăm ông cụ nhà họ Mạc, nhưng lại bị ngăn ở bên ngoài không cho vào, cô ấy đã chờ cả đêm rồi mà vẫn không chịu rời đi vì vậy nên Diệp Tranh nhờ em tới để xem tình hình như thế nào.”
“Ồ ra vậy. Nhưng mà anh là chồng của em, sau này nếu như có chuyện gì em cũng nên nói cho anh biết trước. Chứ không thể để cho giám đốc bộ phận nhân sự biết trước anh, đúng không?”
Nghe Tiêu Khôn Hoằng nói một tràng xong, Thi Nhân cảm thấy hình như anh đang rất giận.
Nhưng mà cô còn chưa kịp giải thích, thì anh đã cúp máy, rồi xong, anh giận thật rồi.
Thôi thì để khi nào quay về thì giải thích sau vậy.
Thi Nhân đặt điện thoại di động xuống, nhìn thấy Mạc Tử Tây đang tranh cãi với người nhà họ Mạc ở phía cuối hành lang.
“Mạc Tử Tây, cô có lỗi với người nhà họ Mạc rồi mà vẫn còn mặt mũi để quay về đây à?”
“Nếu như tôi là cô thì tôi đã sớm trốn đi thật xa rồi.”
“Nếu như ông cụ nhìn thấy cô thì chỉ càng tức hơn thôi, vì vậy tốt nhất là cô không nên xuất hiện ở trước mặt ông cụ, đây chính là cách duy nhất mà cô có thể báo hiếu.”
Mạc Mỹ Đình đứng ở phía đối diện Mạc Tử Tây, cô ta ngăn cản không cho Mạc Tử Tây vào gặp ông cụ nhà họ Mạc.
Bây giờ bệnh tình của ông cụ đang vô cùng nghiêm trọng.
Lỡ như ông cụ mềm lòng thì sao?
Mạc Mỹ Đình không dám làm liều.
Viền mắt của Mạc Tử Tây ửng đỏ: “Những lời của các người nói đều không tính, tôi chỉ muốn vào gặp ông nội thôi.”
Lần thứ hai xảy ra va chạm nhưng Mạc Tử Tây và Diệp Tranh vẫn bị ngăn lại.
Thi Nhân đi tới, kéo tay của Mạc Mỹ Đình nói: “Tử Tây, em bình tĩnh lại đi, đợi một chút để chị nói chuyện với anh Mạc Đông Lăng.”
“Thi Nhân, tại sao lại là cô nữa, cô đừng có xen vào việc của người khác.”
Bây giờ độ nhẫn nại của Mạc Mỹ Đình đối với Thi Nhân đã đến giới hạn cuối cùng rồi.
Lần này Thi Nhân không những không hề tức giận mà ngược lại còn nở nụ cười: “Thứ nhất, tôi là một trong những người được ông cụ lựa chọn, vì vậy tôi cũng được xem như là một nửa người nhà họ Mạc. Thứ hai, Mạc Tử Tây là bạn của tôi, em ấy gặp chuyện thì đương nhiên tôi phải giúp rồi. Cuối cùng, có phải là các người sốt ruột quá rồi không?”
Cô nhìn những người ở xung quanh: “Các người sốt ruột cái gì được nhỉ? Hay là các người đang sợ cái gì?”
“Cô nói bậy bạ gì vậy!”
Mạc Mỹ Đình cắt ngang lời Thi Nhân nói.
“Cây ngay không sợ chết đứng.”
Thi Nhân cười như không cười nhìn Mạc Mỹ Đình khiến cho trong đáy lòng cô ta tràn ngập sự sợ hãi, sau đó cô quay người rời đi.
Thi Nhân dắt Mạc Tử Tây lùi về, qua một bên ngồi.
Diệp Tranh nhỏ giọng: “Chị dâu, vừa rồi chị làm rất tốt. Cơ mà hình như tâm lý của người phụ nữ kia không được vững cho lắm, hình như cô ta rất cảnh giác với chị.”
“Cô ta sợ chị cướp đi vị trí của cô ta.”
Thi Nhân bình tĩnh trả lời: “Thì ra cũng có thứ khiến kẻ thù sợ hãi.”
Mạc Tử Tây bỗng nhiên quay sang, sau đó biểu cảm trở nên đỡ khó coi hơn: “Đúng vậy, thì ra bọn họ cũng sợ thua.”
Nếu như bọn họ bỏ qua hết tất cả sự sợ hãi, thì tiếp theo đến phiên kẻ thù phải sợ.
Không bao lâu sau, Mạc Đông Lăng tới.
Anh ta đi cùng với Mạc Tử Hàn, vì vậy chắc chắn là đã nhận được tin tức đang ở bên này làm loạn.
Người đầu tiên bước tới chính là Mạc Mỹ Đình: “Anh cả, anh hai, lúc này Tử Tây không thích hợp đi gặp ông nội nhưng mà cô ấy cứ cố chấp, em thật sự hết cách nào.”
Mạc Đông Lăng nghiêng người sang, anh ta nhận ra bên kia ngoài Mạc Tử Tây ra còn có hai người nữa.
Mạc Đông Lăng lạnh mặt đi đến chỗ của Mạc Tử Tây: “Em không nên đến đây.”
“Em chỉ muốn được thăm ông nội mà thôi, cho dù chỉ được đứng nhìn từ đằng xa thôi cũng đủ rồi.”
Mạc Tử Tây có chút lo lắng, cô ấy không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Mạc Đông Lăng, như là một đứa trẻ con vừa phạm lỗi.
Mạc Tử Hàn nhíu mày: “Em mau trở về đi, em càng ở đây thì sẽ chỉ khiến cho mọi người càng thêm khó chịu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!