Đại sảnh chìm vào im lặng.
Tiêu Đào Hy nghẹn ngào nhìn Tiêu Vinh ở phía đối diện video: "Anh à, có trách thì trách em đi. Bạch Mỹ Đình không phải là người phụ nữ tốt, cho nên anh đừng có vì cô ta mà hận nhà họ Tiêu và Tiêu Khôn Hoằng. Không liên quan gì đến anh ấy. "
"Đủ rồi!"
Tiêu Vinh cắt ngang lời nói của Tiêu Đào Hy, đôi mắt anh ta bị bao phủ đầy tơ máu, như thể anh ta sắp phát điên.
Anh ta có vẻ hơi không thể chấp nhận được sự thật này.
Mặc dù khi phát hiện ra bộ mặt thật của Bạch Mỹ Đình, anh ta cũng đã sớm đoán được kết quả rồi.
Anh nhìn Tiêu Đào Hy với ánh mắt sâu thẳm: "Từ hôm nay, tôi không có người em gái là cô."
"Anh, em xin lỗi."
Tuy nhiên, video chuyển sang màu đen, rõ ràng là Tiêu Vinh đã video trò chuyện đó.
Tiêu Đào Hy che mặt, khóc không thành tiêngd
Những bí mật được che giấu nhiều năm, những oán hận và tội lỗi bao năm qua, giờ phút này đã không còn có thể khống chế được nữa.
Khi còn trẻ ai mà không có suy nghĩ xằng bậy?
Một số người có thể quay đầu khi mắc lỗi.
Một số người chỉ có thể vạn kiếp bất phục.
Cô phải mất rất nhiều năm mới nhận ra người sai không phải là Tiêu Khôn Hoằng, mà chính là bản thân mình.
Là do cô đã không kiềm chế được lòng tham trong lòng.
Trách ai được chứ?
Nhưng bây giờ, cô muốn quay đầu.
——
Video trò chuyện kết thúc.
Tiêu Khôn Hoằng ở bên này vẫn luôn quan sát đại sảnh khi mọi người xem video trò chuyện, bao gồm cả biểu tình của Tiêu Vinh và Tiêu Đào Hy, anh đều không bỏ qua.
Sau khi video trò chuyện kết thúc, anh nhìn vào màn hình, nửa ngày không nói một lời.
Môi mỏng của anh nhẹ mở: "Sự thật, thì ra là như vậy."
"Anh ba, ngay từ đầu em đã tin rằng anh vô tội. Nhưng không ngờ rằng Bạch Mỹ Đình thật sự đã chủ động ngủ với ông cụ nhà họ Tiêu, còn mang thai, muốn đổ tội cho anh."
Diệp Tranh cũng kết nối video này, nhưng anh không ngờ Tiêu Vinh đến tìm Tiêu Đào Hy chỉ để tìm ra sự thật năm nào.
Sự thật này cũng là điều mà bọn họ đã không hiểu được trong nhiều năm.
Chính vì sự việc này mà hai anh em Tiêu Vinh và Tiêu Khôn Hoằng trở thành kẻ thù của nhau, đấu đá không ngừng suốt nhiều năm như vậy.
Diệp Tranh không biết phải nói gì bây giờ.
Ông trời thực sự đã tạo ra một trò đùa lớn cho bọn họ.
Người phụ nữ Bạch Mỹ Đình kia, chính là ma quỷ.
Một mình cô ta đã châm ngồi cho mối quan hệ giữa ba người Tiêu Khôn Hoằng, Tiêu Vinh và Tiêu Đào Hy dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay.
Diệp Tranh chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào xảo quyệt như Bạch Mỹ Đình.
Gặp phải Bạch Mỹ Đình, như là một trận đại nạn của bọn họ.
——
Diệp Tranh liếc nhìn Thi Nhân bên cạnh, cô vẫn chưa nói lời nào.
Những gì Tiêu Đào Hy nói vừa rồi thực sự rất bất ngờ.
Một lúc sau, Tiêu Khôn Hoằng đứng dậy, giọng điệu không rõ ràng: "Hôm nay tới đây đi, xem ra Tiêu Vinh cũng không đưa ra manh mối quan trọng nào cả, Kế hoạch của những người sau màn, lúc sau lại nói tiếp."
"Anh ba!"
Diệp Tranh kêu lên một tiếng, bên kia đã không còn ai..
Thi Nhân có chút lo lắng: "Hỏi anh ấy hiện tại như thế nào, tôi có chút lo lắng."
Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, nhưng mối quan hệ giữa Tiêu Khôn Hoằng và Tiêu Vinh thật sự có thể trở lại như trước sao?
Thi Nhân cảm thấy rằng có phải ông trời đang đùa giỡn bọn họ hay không!
Diệp Tranh vội vàng gọi điện thoại hỏi trợ lý, nhìn Thi Nhân: "Anh ba tự mình lái xe đi, không mang theo ai, cũng không mang theo di động."
"Anh ấy sẽ đi đâu?"
Thi Nhân không thể ngồi yên, cô đứng dậy: "Tôi đi tìm anh ấy, cậu giúp chúng tôi giải quyết hậu quả, đừng để người khác chú ý đến chúng tôi."
"Được rồi, chị dâu cứ liên lạc bất cứ lúc nào."
Thi Nhân thay bộ quần áo nam, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, lái một chiếc xe bình thường đơn giản rồi rời đi.
Cô một mình trên đường cao tốc, không ngừng tự hỏi Tiêu Khôn Hoằng sẽ đi đâu.
Thi Nhân đi đến nghĩa trang, phần mộ của Tiêu Vinh.
Cô nhớ rằng khi Tiêu Vinh chết, vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng rất phức tạp, không rõ cái gì.
Cho đến bây giờ cô mới hiểu một chút.
Thật ra anh luôn biết đây là hiểu lầm, nhưng Tiêu Vinh không tin anh.
Tiêu Khôn Hoằng mở to mắt nhìn anh em trở mặt thành thù, từng bước nhân nhượng, đến cuối cùng không chết không ngừng.
Bây giờ, sự thật đã được đưa ra ánh sáng.
Anh ấy chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Thi Nhân đến nghĩa trang, nhưng không tìm thấy tung tích của Tiêu Khôn Hoằngg, hỏi người trông coi nghĩa trang, cũng không có ai đến vào nửa đêm.
Anh ấy đến tột cùng là ở đâu?
Thi Nhân gấp đến độ không được, Tiêu Khôn Hoằng, anh đang ở đâu?
Cô lái xe không có mục đích, đột nhiên nhìn thấy biển báo quen thuộc trên đường, liền quay tay lái đi thẳng đến trang viên của nhà họ Tiêu.
Từ khi ông cụ mất, nơi đây vắng tanh.
Cô và Tiêu Khôn Hoằng đều không trở về ở.
Thi Nhân lái xe ra ngoài trang viên vắng vẻ, thấy bên ngoài có một chiếc ô tô đang đậu, cô vô thức thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là ở đây.
Cô xuống xe đi vào, thấy trang viên thật sự rất vắng vẻ.
Đã từng là một tòa biệt thự sang trọng một thời nay lại được bao phủ bởi cây cỏ xanh tươi, trông như những ngôi nhà ma ám trong đêm.
Đứng ở nơi này một lần nữa, Thi Nhân có chút hoảng hốt.
Kỉ niệm của cô về nơi này có chút không tốt.
Cô cũng thề rằng kiếp này cô sẽ không bao giờ bước chân vào nhà họ Tiêu nữa, nhưng bây giờ thì ông cụ nhà họ Tiêu đã không còn nữa.
Trí nhớ của Thi Nhân trở nên mờ nhạt, mối hận thù sâu đậm của cô, đã trở nên xa xôi.
Cô thận trọng bước vào, không biết Tiêu Thanh Sơn sẽ ở đâu.
"Tiêu Khôn Hoằng."
Thi Nhân bước vào đại sảnh, bên trong có mùi ẩm mốc, cô cau mày mở đèn pin trên điện thoại di động, bước lên lầu.
Cô đi đến căn phòng bọn họ từng ở, vốn đã trống trơn.
Meo meo —— Đột nhiên có âm thanh thê lương của con mèo, Thi Nhân sợ hãi hét lên.
"Ai đấy?"
Thi Nhân run rẩy soi đèn pin.
Bên ngòi hành lang có tiếng bước chân, da đầu cô tê dại: "Tiêu Khôn Hoằng, là Tiêu Khôn Hoằng là anh sao? Đừng làm em sợ, anh ở đâu."
Tiếng bước chân đến gần, Thi Nhân cầm vũ khí trên tay, trực tiếp đánh tới.
Tiêu Khôn Hoằng né qua một bên: "Lá gan nhỏ như vậy, mà em dám đến đây một mình sai?"
Vừa dứt lời, trong lòng liền có thêm một người, ôm chặt lấy chính mình.
Tiêu Khôn Hoằng vươn tay ôm côi: "Em thật ngốc."
Nếu anh không nghe thấy tiếng hét của cô, anh sẽ không chắc là Thi Nhân đã thực sự đi tới.
"Em đã lo lắng cho anh rất nhiều."
Lúc Thi Nhân ở trong lòng ngực anh, cô mới khô phục tinh thần, nắm chặt lấy quần áo của anh: "Anh đột nhiên biến mất, mọi người đều rất lo lắng cho anh."
"Anh đường đường là một người đàn ông, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Nhưng anh đang rất khổ sở."
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh, chạm vào mặt anh: "Chuyện này không phải lỗi của anh."
"Anh biết. Ngay từ đầu anh đã biết rằng bọn họ chỉ là ngu ngốc thôi."
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng rất khó coi, trong giọng nói nghe ra vẻ tiếc nuối.
Có cả những nỗi buồn không muốn người khác biết.
Nhưng mà, làm sao người ta có thể sống mà không hối tiếc?
Anh nó, cô có, những người khác đều có.
Đây đều là nghiệp chướng.
Trong cuộc đời này, con người đã không thể quay lại, chúng ta chỉ có thể tiến lên đi về phía trước.
Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc: "Em khóc cái gì?"
Anh không nói cái gì, nhưng cô lại khóc.
Thi Nhân sụt sịt mũi: "Chỉ là em không nhịn được."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!