Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Thi Nhân ở lại văn phòng một lúc, rồi vội vàng rời đi.

Tuy nhiên, cô vẫn cúi gằm mặt, nhìn như chán nản vì cãi nhau, nhưng thực ra là Thi Nhân không muốn mọi người nhìn thấy khóe miệng của cô bị rách da, để tránh bị người nhìn ra đến.

Cứ như vậy, đúng lúc khiến cho mọi người hiểu lầm.

Sau khi tan sở, Thi Nhân trực tiếp trở về khu biệt thự Thiên Thượng số một.

Tiêu Khôn Hoằng đi đón ba đứa con tan học về nhà, hai vợ chồng phân công hợp tác, Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện bên ngoài trường học một mình đã gián tiếp khẳng định dấu hiệu rạn nứt tình cảm vợ chồng của hai người.

Tuy nhiên, Tiêu Khôn Hoằng không chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào và bỏ đi cùng lũ trẻ.

Sau khi ba đứa nhỏ lên xe, tất cả đều nói: “Cha, cha cãi nhau với mẹ phải không?”

“Nói chính xác là mẹ của con đã bỏ nhà ra đi.”

Tiêu Khôn Hoằng muốn xem đứa trẻ sẽ phản ứng như thế nào.

Giây tiếp theo, Mạc Tiểu Bắc nói: “Vậy thì cha ơi, cha hãy đưa bọn con đến bên mẹ.”

“Chắc chắn?”

Ba đứa nhỏ đồng thời gật đầu, và bỏ rơi cha mình một cách không thương tiếc.

Ngoảnh mặt không nhận cha chẳng khác nào cơn gió thu cuốn hết lá vàng.

Tiêu Khôn Hoằng không hiểu có chút khó chịu: “Các con chọn ở với cha mới là lựa chọn thông minh nhất.”

Bánh bao nhỏ nói: “Tại sao ạ?”

“Bởi vì cha của các con rất giàu có, ở với cha, tương lai của các con mới có thể phát triển càng mạnh.”

Mạc Tiểu Nam nói tiếp: “Con có thể kiếm tiền nuôi mẹ, điều này không thành vấn đề.”

Tiêu Khôn Hoằng che đầu: “Không, ý của cha không phải như vậy.”

Mạc Tiểu Bắc rất kiêu ngạo nói: “Nếu không đúng, cha cũng không cần tiếp tục hỏi. Bọn con sẽ kiếm tiền nuôi mẹ, cha không cần lo lắng. Về phần chính mình, bọn con có thể tự nuôi bản thân. Nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên nên gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông.”

Khóe miệng Tiêu Khôn Hoằng giật giật: “Con học lời thoại ở đâu?”

“Trên ti vi.”

Mạc Tiểu Bắc nhanh nhảu trả lời, sau đó nhận ra mình đã nói sai, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Cha, mẹ ở đâu?”

“Không phải cha đã bảo các con bớt xem phim truyền hình sao?”

Tiêu Khôn Hoằng chau mày, thật sự không nghe lời.

Bánh Bao Nhỏ đôi mắt đỏ ửng: “Con muốn gặp mẹ.”

“Buổi tối gọi video.”

Tiêu Khôn Hoằng trong lòng có chút buồn bực, thật là, sau khi thử một chút, anh mới phát hiện địa vị của chính mình trong lòng con trai con gái nhỏ bé như vậy.

Có chút hơi bất an.

Quả nhiên trẻ nhỏ thật khó dạy bảo.

——

Buổi tối, gọi video.

Thi Nhân tâm sự với ba đứa nhỏ, nhìn thấy dạng đáng thương của ba đứa nhỏ, lòng cô mềm nhũn.

Nhưng vì kế hoạch hiện tại, cô chưa thể nhân nhượng.

Cô chỉ có thể để bọn nhỏ tạm thời chịu ủy khuất.

“Các con ngủ ngon, ngày mai mẹ tới đón các con nhé?”

“Mẹ nhớ giữ lời hứa nhé?”

“Được.”

Thi Nhân dỗ dành bọn nhỏ, rồi mợ Hồng dắt ba đứa nhỏ lên tầng tắm rửa.

Tiêu Khôn Hoằng nhận cuộc gọi, người đàn ông trước ống kính đang mặc đồ ngủ, khuôn mặt trắng trẻo toát lên vẻ nghiêm nghị: “Phía bên kia, Tiêu Đào Hy đã trả lời.”

“Cô ta đã nói gì?”

“Cô ta muốn gọi video nói chuyện với Tiêu Vinh.”

Thi Nhân không ngạc nhiên khi Tiêu Đào Hy sẽ lựa chọn như vậy, cô nói: “Anh nghĩ sao?”

“Chỉ cần cô ta không rời đi, gọi video nói chuyện cũng không thành vấn đề, chỉ cần phái người nhìn chằm chằm để biết những gì họ nói.”

Thi Nhân im lặng một lúc, thật ra chính cô cũng không hiểu tại sao Tiêu Vinh muốn gọi điện thoại nói chuyện với Tiêu Đào Hy.

Rõ ràng không thấy được mặt, cũng không có biện pháp mang đi Tiêu Đào Hy.

Ngay lúc này,Tiêu Đào Hy căn bản không thể làm bất cứ điều gì.

“Đừng suy nghĩ nhiều, cứ xem Tiêu Vinh sẽ làm gì.”

Tiêu Khôn Hoằng cũng cảm thấy hành vi của Tiêu Vinh có chút kỳ lạ.

——

Vào ban đêm, Tiêu Khôn Hoằng yêu cầu trợ lý của mình đưa cho Tiêu Đào Hy một chiếc laptop, và đương nhiên cũng cài đặt thiết bị nghe lén.

Cuộc đối thoại giữa Tiêu Đào Hy và Tiêu Vinh sẽ được ghi lại.

Lúc Tiêu Đào Hy cầm laptop, cô ta cười một cách miễn cưỡng: “Cảm ơn.”

Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, sau đó rời khỏi căn biệt thự.

Dù sao có thiết bị nghe lén, anh ấy không cần ở đó.

Tiêu Đào Hy dường như cũng nghĩ đến điều này, nhưng cô ta cũng không nói ra, ngồi trước laptop chờ cuộc gọi video bắt đầu, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở phía đối diện của cô ta: “Anh trai.”

“Đào Hy, gần đây cơ thể của em khôi phục như thế nào?”

“Khá tốt, đây là hoa em trồng, lần trước em nói với anh là nó sắp chết, sau này lại sống lại.”

“Anh biết, em rất kiên nhẫn, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

Cuộc đối thoại giữa hai anh em rất đời thường.

Cuối cùng, Tiêu Đào Hy cẩn thận nhìn người đàn ông đối diện trong video: “Anh hai, nhìn anh hình như có chút thay đổi.”

“Đã nhiều năm như vậy, ai cũng sẽ thay đổi.”

Tiêu Vinh như bị cuốn vào một hồi ức nào đó, đột nhiên anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình: “Đào Hy, lúc đó tại sao Bạch Mỹ Đình lại có thai? Tại sao em lại lấy trộm đồ của ông cụ?”

Choang - lọ hoa trong tay Tiêu Đào Hy rơi xuống đất, con ngươi của cô co rụt một chút: “Em… Em không nhớ ra.”

“Đào Hy, em đã nghĩ ra rồi đúng không?”

Nét mặt của Tiêu Vinh mang đầy vẻ ưu thương: “Nói cho anh biết sự thật.”

“Anh hai, Bạch Mỹ Đình đã chết, ông cụ cũng đã chết, sự thật còn quan trọng sao?”

Tiêu Đào Hy đan chặt hai tay vào nhau, rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi của Tiêu Vinh.

“Bởi vì anh không thể chịu đựng nổi nữa.”

Giọng của Tiêu Vinh bi thương và trống trải, đôi mắt anh rất cô đơn.

Tiêu Đào Hy khó khăn nhắm mắt lại: “Anh à, nếu anh không biết một số việc, anh sẽ hạnh phúc hơn.”

“Bị người đùa giỡn như một kẻ ngốc, em nghĩ rằng sẽ hạnh phúc sao?”

“Thực xin lỗi… anh hai… em thực sự xin lỗi.”

Tiêu Đào Hy ôm mặt, nghẹn ngào nói: “Là em không biết xấu hổ, là em nổi lên lòng tham muốn gả vào một nhà giàu có, mới có thể có ý không an phận với Tiêu Khôn Hoằng.”

Cô ta cho rằng đời này cô ta sẽ không thể nói ra bí mật này.

Cũng không cần phải nói nữa.

Dù sao người trong cuộc đều đã chết.

“Khi em bị nhốt, không thời khắc nào không nghĩ chờ em đi ra ngoài, em nhất định phải giết Bạch Mỹ Đình và ông cụ Tiêu, chặt họ thành trăm mảnh.”

Tiêu Đào Hy đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bằng, mang theo hận ý.

Cô ta nghiến răng: “Em thừa nhận rằng em từng có vọng tưởng với Tiêu Khôn Hoằng, nhưng Bạch Hy đã lợi dụng em. Chính cô ta đã ngủ với ông cụ Tiêu, còn muốn lôi em cùng xuống nước. Em không thể chịu được, cũng không muốn chấp nhận, vì vậy em đã ăn trộm đồ vật của ông cụ Tiêu, muốn dùng nó để uy hiếp ông ta.”

Nhưng cô ta không ngờ rằng mọi chuyện lại biến đổi nhanh chóng như vậy.

Ông cụ Tiêu vì món đồ kia, dĩ nhiên nhốt cô ta nhiều năm như vậy.

Cho đến khi cô ra khỏi viện điều dưỡng, kẻ thù mà cô căm ghét nhất đã chết.

Trong nháy mắt, cảnh còn người mất

“Đứa nhỏ trong bụng của Bạch Hy rốt cuộc là con của ai?”

“Ha, điều này còn cần đoán sao? Đương nhiên là của ông cụ Tiêu. Làm sao có thể là con của Tiêu Khôn Hoằng? Anh ta là người như thế nào chẳng lẽ anh không biết sao?”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!