Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi nơi thỏa thuận, trực tiếp trở về nhà.
Người đều đến đông đủ.
Diệp Tranh đưa Mạc Tử Tây tới, mặt ngoài là đến tìm Thi Nhân, nhưng thực chất là đến để bàn bạc.
Thi Nhân là người cuối cùng trở về.
Bước vào trong nhà cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ở bên ngoài suốt ngày phải diễn kịch, quả thật rất mệt mỏi.
"Vất vả rồi, diễn viên của chúng ta."
Tiêu Khôn Hoằng đưa qua một dĩa trái cây, trong lời nói mang ý trêu trọc.
Thi Nhân nhìn anh nói: "Cũng giống nhau thôi, bây giờ công việc của anh tương đối tốt rồi, tương lai anh cũng sẽ có bộ dáng lo lắng như vậy, bộ dạng sẽ không khác mấy so với em vừa rồi."
"Suy luận của em không hợp lí."
"Ví dụ?"
"Đầu tiên, anh sẽ không coi đồ vật của em sở hữu là của mình, anh muốn Tập đoàn Quang Viễn phát triển cũng sẽ không dựa vào đồ trong tay em. Thứ hai, nếu em muốn xử lý đồ vật của em, anh sẽ không ngăn cản em."
Tiêu Khôn Hoằng có lòng kiêu hãnh của riêng mình sẽ không dựa vào vợ để phát triển bản thân.
Thi Nhân gật đầu: "Đúng vậy, anh sẽ không ngăn cản em, anh chỉ biết cười nhạo em chỉ số thông minh không đủ."
"Hành động lấy trứng chọi đá của em, quả thật là một biểu hiệu của chỉ số thông minh không đủ."
Thi Nhân: "...."
Xem đi, đúng là Tiêu Khôn Hoằng.
Đây mới là phản ứng của Tiêu Khôn Hoằng.
——
Thi Nhân ngồi ở trên sô pha nhìn mọi người: "Tôi ở Mạc gia tự mình xem xét, cũng không thấy tình huống đặc biệt nào. Nhưng tên nội gián mà Mạc Đông Lăng muốn tìm chắc chắn nằm trong các ứng cử viên lần này."
"Tôi cảm thấy đó là Mạc Mỹ Đình."
Mạc Tử Tây cho rằng như vậy đã rất rõ ràng rồi, không có việc gì phải tìm nữa.
Thi Nhân lắc đầu: "Không đúng, anh trai em hoài nghi Mạc Mỹ Đình, nhưng anh ấy đã nói qua nội gián là người nhà họ Mạc, và nội gián đã có từ khí xảy ra vụ việc năm đó của bà ngoại chị. Hiển nhiên llaf không liên quan đến Mạc Mỹ Đình."
Mạc Tử Tây trầm mặc.
Diệp Tranh nói: "Ít nhất là nói những người đứng sau màn thật sự ngồi không yên, sẽ không trơ mắt nhìn thấy Mạc Mỹ Đình thất bại, cũng sẽ không đặt bảo khố trên người Mạc Mỹ Đình một mình giữ nó."
"Mấy người đều nói xong rồi đi? Bây giờ đến tôi nói, Giang Quốc Thành lần này tới tìm tôi, nói một đống chuyện vô nghĩa. Nhưng mà trong đó có một manh mối rất quan trọng — anh ta nói người phía sau màn chính là Cố Văn Trình, đã từng gặp chúng ta một lần. Tôi không nhớ rõ , các người còn nhớ rõ không?"
Cố Văn Trình?
Thi Nhân nhớ lại: "Tôi biết, anh ta từng tiếp cận tôi, sau đó anh ta trả lại cho tôi một phần kế hoạch liên quan đến Sea Pearl. Sau đó tôi gặp lại anh ta ở một thị trấn nhỏ, phát hiện thân phận của anh ta không đúng, sau đó anh ta biến mất không xuất hiện lại."
Một người đàn ông tự nhiên xuất hiện và biến mất.
Bây giờ Tiêu Vinh đích thân nói rằng, Cố Văn Trình chính là người đứng sau màn.
Bọn họ từng tiếp xúc thân thiết, một mình ăn cơm cùng nhau, nói không chừng đối phương đã sớm biết cô là ai, phỏng chừng như vậy mới tới gần mình.
Nghĩ đến đây, phía sau lưng Thi Nhân lành lạnh rùng mình.
Hóa ra, cô đã từng cận kề nguy hiểm như vậy.
"Đừng sợ, có anh ở đây."
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô, lòng bàn tay anh truyền đến độ ấm, Thi Nhân mới dần dần tỉnh táo lại: "Chưa gặp qua lần nào nữa, trong Tết Nguyên Đán khi tôi phát hiện anh ta là ai cũng chưa thấy qua lần nào." Diệp Tranh nghi ngờ nói: "Lời nói của Tiêu Vinh có thể tin được không?"
Một người đàn ông từ cõi chết sống lại, thấy thê nào cũng không tin được.
"Cho nên bây giờ tôi vẫn còn hoài nghi. Tiêu Vinh còn đưa ra một điều kiện, anh ta muốn gặp Tiêu Đào Hy nói mấy câu, sau đó sẽ nói cho chúng ta biết, kế hoạch của người đứng sau màn."
"Này lại là ngoạn nhi đích na ra? Tiêu Vinh nên sẽ không cố ý đích đi?"
Thi Nhân gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy có gì đó."
Có lẽ đối phương cố ý làm như vậy, làm nhiễu loạn tầm nhìn của chúng ta.
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu: "Nếu vậy thì tương kế tựu kế, làm cho đối phương tin là chúng ta tin lời bọn họ nói cũng không tệ. Làm cho đối phương đoán không ra chúng ta suy nghĩ cái gì."
Nếu đối phương dám làm như thế, khẳng định cũng biết bọn họ không dễ dàng tin tưởng.
Nếu bọn họ dễ dàng phối hợp, cũng sẽ làm cho đối phương đoán không ra.
Diệp Tranh nhíu mày: "Tôi không khuyến khích cho Tiêu Đào Hy đi gặp Tiêu Vinh, nếu có chuyện gì xảy ra phải làm sao giờ?"
Tiêu Đào Hy đã tự nói qua, cô ấy không muốn tham gia vào những việc này.
"Vì vậy tôi đã từ chối, nhưng Tiêu Vinh lùi một bước nói chỉ muốn nói chuyện Tiêu Đào Huy. Tôi vẫn chưa đồng ý với anh ta."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn những người ở đây: "Mọi người cảm thấy nên làm thế nào?"
Đồng ý, hay là cự tuyệt?
Thi Nhân lên tiếng: "Có lẽ nên hỏi Tiêu Đào Hy một chút rồi nói sau."
Chuyện này không ổn, cứ để cho chính Tiêu Đào Hy tự quyết định
——
Tiêu Đào Hy sống một mình trong một căn biệt thự ở sân sau, không sống cùng tòa nhà với Thi Nhân và mấy người bọn họ.
Đây là chính bản thân Tiêu Đào Hy yêu cầu.
Khi Thi Nhân đi vào căn biệt thự, phát hiện bên ngoài nhà ấm trồng rất nhiều loại hoa, chúng đang nở hoa rất đẹp.
Một cô gái mảnh mai đứng dưới ánh mặt trời, hết sức chăm chú cắt tỉa cành cây.
"Tiêu Đào Hy."
Một nhóm người đứng ngoài nhà ấm trồng hoa, Thi Nhân không ngờ Tiêu Đào Hy trồng hoa tốt như vậy, trách không được cô cảm thấy hoa trong vườn nở so với trước kia đẹp hơn nhiều.
"Mọi người đến đây, đi đến đại sảnh từ từ trước, tôi tới ngay."
Khi Tiêu Đào Hy nhìn thấy bọn người Thi Nhân có chút kinh ngạc, nhưng mà cô rất nhanh liền hồi phục tinh thần.
Trong đại sảnh, Tiêu Đào Hy rửa tay sạch sẽ rất nhanh lại đây, nhìn Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Kể từ vụ bắt cóc giả về sau, cô ta đã rất lâu không gặp Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng.
"Tiêu Vinh muốn gặp chị."
Tiêu Khôn Hoằng đi thẳng vào vấn đề, quan sát biểu tình của Tiêu Đào Hy, quả nhiên trong mắt Tiêu Đào Hy lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên cô ta cũng không biết nguyên nhân.
Thi Nhân giải thích ngắn gọn tình hình trước mắt một chút.
Nhưng không có nói cho Tiêu Đào Hy biết chuyện của Mạc gia, cũng không nói Tiêu Vinh hiện tại là Giang Quốc Thành, nói nhiều cũng vô ích.
Cuối cùng, cô nói: "Muốn gặp anh ta hay không, quyền quyết định ở chị."
Tiêu Khôn Hoằng cũng nói: "Em khuyên chị lựa chọn gặp trực tiếp là tốt nhất."
Mặc kệ Tiêu Vinh có cái chủ ý gì, chỉ cần Tiêu Đào Hy ở trong tay bọn họ, Tiêu Vinh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Thi Nhân giữ chặt Tiêu Khôn Hoằng: "Tiêu Đào Hy, lựa chọn quyền ở chị, nếu chị muốn đi theo Tiêu Vinh theo lời em vừa nói, như vậy thì nơi này chị sẽ không thể trở về."
Có lẽ Tiêu Đào Hy muốn rời đi?
Cô cũng không muốn ép Tiêu Đào Hy ở lại đây.
"Có thể cho chị thời gian một buổi tối để suy nghĩ không?"
Thi Nhân gật đầu: "Được."
Bọn họ cũng không nhiều lời dừng lại, trực tiếp rời đi.
Không biết Tiêu Đào Hy sẽ đưa ra quyết định gì.
——
Sau khi bọn họ trở lại biệt thự, Mạc Tử Tây nhìn thấy bọn họ: "Cô ấy đưa ra quyết định như thế nào?"
Thật sự phải để cho Tiêu Đào Hy chạy sao?
Theo như bàn bạc nếu dùng Tiêu Đào Hy để uy hiếp Tiêu Vinh, có hiệu quả hay không?
Nhưng mà cô ta không có nói ra.
Thi Nhân trả lời: "Ngày mai sẽ biết."
"Tiếp theo chúng ta sẽ diễn kịch."
Tiêu Khôn Hoằng xắn tay áo: "Buổi tối hôm nay cuộc đàm phán của chúng ta tan vỡ, vợ của tôi sẽ chọn ra khỏi trang viên và trở lại biệt thự chúng tôi ở trước đây. Đã diễn trò thì phải diễn cho hết."
Thi Nhân gật đầu, đây là một trong những kế hoạch bọn họ đề cập qua.
Bây giờ đã xảy ra.
Cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Một mình anh chăm sóc bọn trẻ được không?"
"Được chứ, có chuyện gì mà anh không bao giờ làm không được sao?"
Giọng điệu của anh, vẫn như trước rất kiêu ngạo.
Thi Nhân nở nụ cười: "Được rồi, dựa theo ước định, chúng ta không thể đem chân tướng nói cho bọn nhỏ, anh phải nghĩ biện pháp giải thích rõ ràng."
"Chuyện này có cái gì khó."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!