Chỉ một vài từ, nhưng mà ý nghĩa thật sự lại rất sâu xa.
Nhà họ Mạc bắt đầu chuẩn bị mở lại cuộc chọn người lựa thừa kế, mặc dù đám tay chân của Mạc Mỹ Đình không còn dùng được nữa.
Nhưng mà, nếu như cô ta nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Giang và tập đoàn Quang Viễn thì khả năng chiến thắng cuối cùng chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều.
Rất nhanh chóng, Thi Nhân cũng đăng lên Facebook của mình dòng chữ với nội dung: “Ha ha!”
Chỉ có hai từ, công khai châm biếm dòng trạng thái trên Facebook của Mạc Mỹ Đình.
Vì vậy, mọi người đều có phản ứng, hai người này lại gây sự với nhau sao?
Có người biết rõ tình hình tiết lộ: Tiêu phu nhân và giám đốc Hoằng đã tranh cãi dữ dội trong văn phòng mà không rõ lý do. Nhưng mà, sau cuộc tranh cãi, Giang Quốc Thành đã đến tập đoàn Quang Viễn, ngay sau đó rất nhanh chóng đưa ra tuyên bố này.
Hóa ra, đây chính là nguyên nhân mà Tiêu phu nhân và giám đốc Hoằng tranh cãi!
Nghĩ lại cũng đúng, quan hệ của Thi Nhân và Mạc Tử Tây tốt như vậy, không muốn tập đoàn Quang Viễn giúp đỡ đối thủ một mất một còn là Mạc Mỹ Đình, nhưng mà Tiêu Khôn Hoằng lại cứ một mực làm như vậy.
Rốt cuộc, người làm ăn chỉ quan tâm đến lợi ích, Mạc Tử Tây hoàn toàn không có cơ hội nên Tiêu Khôn Hoằng mới chọn Mạc Mỹ Đình.
Lần này lại có chuyện hay để xem rồi. Đôi vợ chồng ân ái sắp xé rách mặt nhau rồi sao?
Sau khi Mạc Mỹ Đình nhìn thấy suy đoán ở trên mạng, đột nhiên tâm trạng vô cùng tốt:
“Hai người này thật sự cãi nhau sao?”
“Có lẽ là sự thật, lúc anh đến tập đoàn Quang Viễn thì đã nghe mọi người bàn tán về chuyện này.” Giang Quốc Thành ngồi trên ghế sofa nhìn cô ta:
“Bây giờ em không cần phải lo lắng nữa.”
“Em cũng không nghĩ rằng Tiêu Khôn Hoằng lại đột nhiên dễ dàng đồng ý như vậy, khiến người khác cảm thấy có chút ngoài ý muốn, dù sao thì tình cảm của anh ta và Thi Nhân tốt như vậy.”
“Nói thế nào thì Tiêu Khôn Hoằng cũng là một người làm ăn, anh ta không muốn tiếp tục bị nhà họ Mạc chèn ép thì chắc chắn sẽ chọn cơ hội hợp tác khác. Hiện tại nhà họ Giang là sự chọn lựa tốt nhất của anh ta, đây cũng là ý của ông chủ, muốn nhìn tập đoàn Quang Viễn với nhà họ Mạc mỗi người đi một ngả.”
“Đến lúc đó, chúng ta thừa nước đục thả câu, tốt nhất là thu mua lại tập đoàn Quang Viễn thì như thế nào? Tiêu Khôn Hoằng không phải vì có tập đoàn Quang Viễn nên mới kiêu ngạo như vậy sao, không có chỗ dựa vững chắc thì để anh nhìn xem anh ta và Thi Nhân còn có thể kiêu ngạo như thế nào?”
Một chút bóng tối lóe lên trong mắt Mạc Mỹ Đình, cô ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
Từ trước tới nay, cô ta luôn muốn mạnh mẽ tát vào mặt Tiêu Khôn Hoằng, ai bảo anh ta luôn luôn coi thường bản thân cô ta.
Đột nhiên Mạc Mỹ Đình cảm thấy mình quá kiêu ngạo, cô ta lập tức thay đổi vẻ mặt:
“Anh Quốc Thành, chỉ là do em quá tức giận. Anh có nghĩ rằng em quá ác độc hay không?”
“Sẽ không, tất cả đều là lỗi của bọn họ.”
Giang Quốc Thành xoa đầu cô ta, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
“Trong thời gian này em phải biểu hiện tốt hơn, cố gắng hết sức để lấy được tình cảm trước mặt người nhà họ Mạc, tránh bị người khác nói xấu. Chúng ta cũng không nên quá thân thiết trong khoảng thời gian này.”
“Em biết rồi, anh Quốc Thành, chỉ có anh là đối xử tốt với em. Đợi sau này khi thành công rồi, anh tới phụ trách tập đoàn Quang Viễn, đến lúc đó, không có người nào có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa.”
Giang Quốc Thành dừng lại một chút:
“Nhưng liệu ông chủ sẽ đồng ý chứ? Anh luôn không thể đoán được ông ta muốn làm cái gì.”
“Ông chủ chỉ là muốn phá hủy nhà họ Mạc mà thôi, trước đây ông ta và Mạc Đông Lăng có thù oán, nghe nói trong nội bộ nhà họ Mạc cũng có người nằm vùng. Lần này những người đứng sau ông chủ cũng đã xuất hiện, luôn muốn phá hủy gia nghiệp của nhà họ Mạc.”
Dù sao thì thời gian Mạc Mỹ Đình đi theo ông chủ cũng lâu, nên cũng có thể đoán ra ý đồ của ông chủ.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Giang Quốc Thành, giọng điệu anh ta bình tĩnh nói:
“Như vậy thì tốt rồi, buổi chiều em còn có hoạt động nên hãy nghỉ ngơi thật tốt, anh đi trước đây.”
“Anh Quốc Thành, anh đi gặp bạn học cũ à?”
“Có vẻ như em rất không muốn anh tham gia?”
Mạc Mỹ Đình ở trước mặt nặn ra một nụ cười:
“Làm sao có thể như thế, chỉ là em cảm thấy gần đây là thời điểm then chốt, không muốn gây ra rắc rối với người khác, nếu không ông chủ sẽ không tha em.”
“Em yên tâm, anh sẽ không đi.”
Giang Quốc Thành cầm áo khoác của mình, xoay người rời đi, nhưng nụ cười ở trên mặt chưa từng thật sự chạm tới đáy mắt, vì vậy, Mạc Mỹ Đình, em sợ anh sẽ vạch trần lời nói dối của em hay sao?
Sau khi người đó rời đi, Mạc Mỹ Đình lập tức gọi điện thoại:
“Theo dõi tung tích của anh ấy cho tôi, nhìn xem anh ấy có gặp mặt bạn họ cũ hay không, nếu như anh ấy có ý định đi thì hãy lập tức nói cho tôi biết?”
Cô ta chắc chắn sẽ không để Giang Quốc Thành đi tham gia hội họp với bạn học. Trước mắt, Giang Quốc Thành vẫn còn tác dụng, trước khi có thể thành công tự mình ngồi vào vị trí đó thì không thể để mất anh ta.
Sau khi Giang Quốc Thành lên xe không lâu, người lái xe nói:
“Thưa anh, có người đang theo dõi chúng ta.”
“Cứ để bọn họ theo dõi, trở về biệt thự đi.”
Người lái xe chỉ vài giây đã hiểu, trực tiếp lái xe trở về biệt thự.
Sau khi Giang Quốc Thành bước vào, thì cũng không có đi ra.
Nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài, anh ta đã đi qua cánh cửa bí mật của biệt thự sau đó rời đi từ một cánh cửa khác.
Giang Quốc Thành tự mình lái xe, bí mật đi đến một nghĩa trang đơn sơ. Anh ta bước xuống xe với một bông hoa ở trên tay, có một người phụ nữ đã đứng trước cửa nghĩa trang từ lâu, trên tay cũng cầm một bông hoa.
Cô ta nhìn bó hoa ở trong tay Giang Quốc Thành, chậm rãi nói:
“Không ngờ rằng anh còn nhớ cô ấy thích hoa cúc trắng.”
“Khi tôi bị mắc kẹt, cho rằng mình chính mình sẽ chết. Lúc cô ấy tới cứu tôi, cô ấy đã tặng tôi một bó hoa cúc trắng ở bên đường, bảo tôi không được từ bỏ. Đêm đó trời mưa rất lớn, thêm vào đó là cơ thể tôi không được thoải mái lắm nên không nhìn rõ được hình dáng của cô ấy, cũng không nhớ được giọng nói của cô ấy.”
Giang Quốc Thành sốt cao, hôn mê bất tỉnh, không còn ý thức. Chỉ mơ hồ nhớ có người cứu mình thoát ra, những sự việc sau đó đều không thể nhớ được.
Lúc anh ta tỉnh dậy, Mạc Mỹ Đình đã ở bên cạnh anh ta, trên tay còn có vết thương, trong tiềm thức anh ta đã nghĩ rằng là Mạc Mỹ Đình đã cứu mình, người phụ nữa đó cũng không phủ nhận.
Sự hiểu lầm này chính là đã nhiều năm như vậy.
Sau cuộc gặp gỡ đột ngột tại cửa hàng đồ nướng hôm đó, anh ta mới quay lại điều tra một chút. Thật sự Mạc Mỹ Đình là người đầu tiên rời khỏi khi núi bị sạt lở, vốn dĩ không hề quay lại cứu anh ta.
Chẳng trách, cô ta lại lo lắng về việc anh sẽ gặp mặt bạn cũ như vậy.
Hai người đứng trước bia mộ, cô gái trong bức ảnh đen trắng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Giang Quốc Thành cúi người đặt bông hoa trước bia mộ của cô gái:
“Thật ra, cô có thể trực tiếp nói cho tôi biết chân tướng sự việc.”
Tại sao lại không nói ra?
“Chị gái của tôi luôn rất tự ti, vì vậy không dám nói cho anh biết. Sau đó Mạc Mỹ Đình đã đe dọa chị ấy, vì vậy chị ấy không dám nói ra, rồi bị bạch liên hoa thiết kế hãm hại cho đến chết.”
Nhiễm Minh Hoài lộ ra vẻ mặt căm giận:
“Tôi đã từng bởi vì nghĩ rằng Mạc Mỹ Đình đã chết mà vui vẻ nhiều năm như vậy. Nhưng cô ta vẫn còn sống, đúng không? Còn trở thành tiểu thư, cô ta đã nói dối, không biết cô ta đã nói dối bao nhiêu người. Tôi thật sự muốn đi vạch trần thân phận của cô ta.”
“Chuyện này cô không cần quan tâm, tôi sẽ xử lí.”
“Như thế nào? Trái tim của anh lại mềm yếu?”
“Cô chỉ cần nhìn xem là được rồi, tôi không muốn em gái duy nhất của cô ấy xảy ra chuyện gì.”
Nếu như Mạc Mỹ Đình biết có người đang đe dọa đến việc tiết lộ thân phận của cô ta thì cô ta chắc chắn sẽ ra tay không nhân nhượng.
Đôi mắt Giang Quốc Thành trĩu năng, vẻ mặt phức tạp nhìn không rõ:
“Tôi sẽ đòi lại công bằng cho chị gái của cô.”
Khi một hạt giống của sự nghi ngờ được gieo lên, nó sẽ bén rễ và nảy mầm.
Giang Quốc Thành cẩn thận điều tra quá khứ của Mạc Mỹ Đình, mới nhận ra rằng, vốn dĩ anh ta hoàn toàn không biết gì về Mạc Mỹ Đình, hoặc nói là Mạc Mỹ Đình ở trước mặt mình đều giả vờ.
Chẳng trách Tiêu Khôn Hoằng nhắc nhở bản thân anh, đừng để bị rơi vào tay một người phụ nữ đến hai lần. Có lẽ anh ta đã nhìn ra điều này từ lâu.
Chỉ có anh là kẻ bị che giấu trong bóng tối nhiều năm như vậy, giống như một kẻ ngốc nghếch vậy.