“Vậy anh có thể thử xem. Nếu như anh không sợ chết.”
Tiêu Khôn Hoằng rất tức giận.
Quả nhiên người đàn ông này không hề đơn giản, còn có ý đồ khác.
Nếu không đã biến mất lâu như vậy rồi, tại sao lại đột nhiên xuất hiện, lại còn rủ một mình Thi Nhân đi ăn đồ nướng chung với nhau.
Hừ, đàn ông là người hiểu đàn ông nhất.
Tiêu Khôn Hoằng trong mấy ngày nay đã xử lý một số chuyện, tìm hiểu kĩ càng về người đàn ông tên là Hách Liên Thành này, cùng vợ của mình rốt cuộc là có mối quan hệ gì.
Anh cảm nhận mối đe dọa rất lớn đến từ Hách Liên Thành.
Chẳng trách, trước đây bản thân mình làm nhiều chuyện như vậy.
Hách Liên Thành bình tĩnh trả lời:
“Thật đáng tiếc, anh hoàn toàn không có quyền lựa chọn.”
Tiêu Khôn Hoằng: “…”
Hừ, nói giống như là anh ta có quyền chọn lựa vậy, chỉ là một kẻ bại trận!
Anh không quen nhìn người đàn ông này, vì thế tiếp tục nói:
“Gần đây Hách gia rất thê thảm, nếu như anh muốn vực dậy trở lại như trước, tôi có thể giúp anh. Xét trên thân phận là ba của đứa bé, tôi cũng không thể để cho cha nuôi của nó là một người nghèo hèn.”
Hách gia đã như thế này, anh có tư cách gì mà đến tranh Thi Nhân với tôi?
“Cảm ơn, không cần.” Hách Liên Thành đặt sách xuống:
“Nhưng mà nghe nói anh bị mất trí nhớ?”
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng ngừng lại một chút:
“Cô ấy nói cho anh biết sao?”
Người phụ nữ này, có phải là điên rồi hay không?
Việc của anh làm sao có thể tùy tiện nói cho người đàn ông khác.
“Trước kia anh đã từng làm tổn thương Thi Nhân, hi vọng anh sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự.”
Hách Liên Thành nói xong câu này, cũng rời đi.
Một mình Tiêu Khôn Hoằng ngồi trên ghế sofa, nhịn không được đá vào chiếc ghế mà Hách Liên Thành vừa ngồi, có gì đặc biệt hơn người chứ?
Trước kia là trước kia, từ trước tới nay Thi Nhân chưa bao giờ nghĩ đến việc so đo, tính toán với bản thân mình.
Anh tùy tiện giải vờ bị ốm một chút, người phụ nữ nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo này lo lắng đến không được.
Bữa tối tại biệt thự.
Kỹ năng nấu nướng của Mạc Tử Tây đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, ít nhất nói là có thể làm ra.
Khi Thi Nhân nhìn thấy Mạc Tử Tây thì cái gì cũng không đề cập đến, chỉ coi đây như là một bữa tiệc tụ tập bình thường.
Trên bàn ăn, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Nhưng mà một bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, vẫn phải đối mặt với thực tế.
Phòng khách, Diệp Tranh đã pha trà xong, còn cắt hoa quả để đó:
“Tôi tin rằng, hiện tại mọi người đều đang suy đoán xem Mạc Tử Tây muốn nói cái gì.”
Thi Nhân nhìn Mạc Tử Tây:
“Em nói đi, cho dù như thế nào chị cũng đều sẽ giúp đỡ em.”
“Em cũng không biết, hiện tại em cũng không còn mặt mũi để yêu cầu sự giúp đỡ của mọi người. Nhưng mà chuyện này em cũng muốn nói rõ sự thật, ngay cả khi phải trả một cái giá đắt.”
Mạc Tử Tây kể lại một lần nữa những việc đã xảy ra khi đó.
Hách Liên Thành im lặng không nói gì, cho dù đã nghe qua một lần, nhưng khi nghe lại quá trình chi tiết, anh vẫn cảm thấy đau lòng.
Trong thời gian đó, anh ta đang chiến tranh lạnh với Mạc Mộng Thần, mấy ngày cũng không có liên lạc với nhau.
Nếu như anh có thể quan tâm đến Mạc Mộng Thần nhiều hơn một chút thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện sau đó, cảm giác áy náy, hối hận khiến anh không thở được.
“Sự việc chính là như vậy. Mạc Mỹ Đình đã dùng chuyện này để đe dọa em, thậm chí còn có những bức ảnh chụp chị Mộng Thần đang nằm trên mặt đất. Vì vậy em không thể không thỏa hiệp, từ bỏ vị trí đó trước công chúng trong buổi họp báo.”
“Có nghĩa là người thứ ba đã xóa dấu vết từ trước đó, rất có khả năng chính là đám người của Mạc Mỹ Đình.”
Diệp Tranh gật đầu: “Đại khái là như vậy, những người ở phía sau giật dây muốn cái gì đã rất rõ ràng. Trước mắt người tận mắt chứng kiến duy nhất chính là bà Hách.”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Thành.
Anh ta nói: “Tôi trở về đã hỏi qua bà ấy, nhưng bà ấy không mong muốn nhìn thấy tôi. Nhưng dựa theo lời bà ấy nói trước đó, lúc bà ấy đến hiện trường, thì Mạc Mộng Thần đã bị thương ngã ở trên mặt đất. Nhưng chúng tôi không có cách nào xác định được là Mộng Thần ở thời điểm đó rốt cuộc có bị người thứ ba tấn công hay không.”
Vì vậy, vấn đề này lại đi vào ngõ cụt một lần nữa.
“Ngoài chuyện này ra, những người ở phía sau giật dây không phải chính là muốn vị trí người thừa kế của nhà họ Mạc hay sao? Ngăn cản đối phương là được rồi.”
“Nhưng mà hiện tại em không có tư cách.”
Mạc Tử Tây nở một nụ cười gượng gạo, cô ấy biết quyết định gần đây của nhà họ Mạc, các chi khác của nhà họ Mạc cũng có mấy người cạnh trạnh với Mạc Mỹ Đình, nhưng hi vọng không lớn.
“Không phải là hoàn toàn không có cơ hội.”
Thi Nhân đột nhiên lên tiếng, cô nhìn Mạc Tử Tây :
“Chị có thể giúp em.”
“Chị Thi Nhân, không phải là chị không muốn gia nhập nhà họ Mạc sao?”
Mạc Tử Tây biết chuyện trước đây của bà ngoại Thi Nhân với nhà họ Mạc. Thực tế, hai gia đình bởi vì sự việc này mà làm ầm ĩ đến không vui vẻ, đến hôm nay vẫn chưa giải quyết triệt để.
“Thật sự chị không muốn gia nhập nhà họ Mạc, nhưng mà hiện tại tình huống rata đặc biệt, đến lúc đó điều tra rõ ràng chân tướng mọi việc. Sau khi lộ ra bộ mặt thật của Mạc Mỹ Đình, chị tin tưởng ông cụ sẽ hiểu cho chúng ta.”
Hơn nữa, hiện tại Mạc Đông Lăng đã cảm thấy sự việc có gì đó không đúng.
Tiêu Khôn Hoằng liếc mắt:
“Em làm những điều này thật sự rất vĩ đại, nhưng mà sau khi em làm những điều này, người ở phía sau giật dây sẽ coi em như cái gai trong mắt, mọi nguy hiểm sẽ đều đổ dồn về phía em. Em có phải bị ngốc rồi không?”
“Nếu em không làm như vậy thì nguy hiểm sẽ không đổ dồn về phía em sao? Suy cho cùng, trong tay em có đồ vật mà bà ngoại để lại cho em, có lẽ nhóm người đó cũng chính vì đồ vật đó mà đến đây.”
Thi Nhân nghiêm túc trả lời:
“Em đã không có cách không quan tâm đến chuyện này từ lâu rồi. Mặc dù không biết sự việc của bà ngoại em và sự việc của Mạc Mộng Thần có liên quan đến nhau hay không. Nhưng em có một linh cảm là sau khi một bí mật được giải đáp thì bí mật còn lại cũng sẽ được giải đáp.”
Tiêu Khôn Hoằng cuối cùng cũng không phản đối nữa.
Mạc Tử Tây đôi mắt đỏ hoe nói:
“Chị Thi Nhân, cảm ơn chị.”
“Đây có là gì đâu, chị làm vậy cũng không phải hoàn toàn là vì em. Nhưng mà Tử Tây, em nghĩ có thật sự sẽ tốt không? Có lẽ việc chụ gia nhập, sẽ làm Mạc Mỹ Đình tức giận, chắc chắn cô ta sẽ nói ra việc này.”
Đến lúc đó, người của nhà họ Mạc sẽ nhìn Mạc Tử Tây như thế nào?
“Em đã chuẩn bị tốt tâm lý cho những điều tồi tệ nhất rồi, suy cho cùng, là em làm sai việc đó, nên em phải chịu trách nhiệm về nó.”
Tiêu Khôn Hoằng thở dài một tiếng:
“Cũng không cần phải bi tráng như thế, chúng ta có thể thiết kế một cục diện, khiến cho Mạc Mỹ Đình không thể hiểu chúng ta đang nghĩ gì.”
“Anh có cách gì?”
“Rất đơn giản, Mạc Mỹ Đình tìm tới anh để hợp tác, đồng thời Giang Quốc Thành cũng liên hệ với anh nhờ anh giúp đỡ Mạc Mỹ Đình. Anh là một người làm kinh doanh, đương nhiên sẽ biết cách chọn lựa. Nhưng mà vợ của anh với tư cách là bạn tốt của Mạc Tử Tây, chắc chắn sẽ cãi nhau với anh, sau đó sẽ liều lĩnh đi đến nhà họ Mạc để tham gia cuộc tranh cử lần này.”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một chút, nhìn Mạc Tử Tây:
“Đây chỉ là hành vi cá nhân của Thi Nhân, em có thể đi yêu cầu Mạc Mỹ Đình hành động như vậy một chút. Chắc chắn là cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ một quân cờ hữu ích như em đâu. Thay vì để lộ ra em thì cô ta có thể sử dụng em như một người nằm vùng ở bên cạnh Thi Nhân.”
Thi Nhân đột nhiên nhận ra: “Rất có lý.”
Mạc Mỹ Đình này chắc chắn sẽ làm như thế.
Mạc Tử Tây gật đầu: “Được.”
Năm người liếc mắt nhìn nhau, thỏa thuận coi như đã đạt thành.
Hách Liên Thành chịu trách nhiệm bí mật điều tra sự việc này, bọn họ chịu trách nhiệm diễn kịch ở mặt ngoài, nổ ra những cuộc tranh cãi.
Ngày hôm sau, cuộc cãi vã của Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng truyền ra từ văn phòng của tập đoàn Quang Viễn.
Lần đầu tiên hai người nổ ra cuộc cãi vã lớn như vậy trước mặt nhiều người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!