"Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ tự đi. Cứ yên tâm, tửu lượng của tôi rất tốt. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với một người đàn ông trưởng thành được đâu.”
Hách Liên Thành đã nói như vậy, cho nên Thi Nhân cũng không tiếp tục kiên trì.
Chủ yếu là vì sắc mặt đen như nhọ nồi của một người đàn ông nào đó.
Sau khi hai người cùng nhau rời khỏi tiệm thịt nướng. Hách Liên Thành ngồi một mình trên ghế, nhìn bầu trời tối tăm, bộ não trống rỗng.
"Không ngại ngồi cùng bàn chứ?"
Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trước mặt anh ta và ngồi đối diện với anh ta. Người này ăn mặc khá tinh tế, chắc chắn không phải là một người bình thường.
Sắc mặt của Hách Liên Thành cũng không thay đổi. Cứ như vậy mà một người uống bia, cũng không nói gì.
Mất đến một lúc lâu, cuối cùng đối phương cũng không nhịn được mà mở miệng: "Anh Hách, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Giang Quốc Thành."
"Người của nhà họ Giang sao?"
Cuối cùng Hách Liên Thành cũng phải đưa mắt nhìn kỹ người đàn ông đối diện, nhưng anh ta lại luôn cảm thấy hình như mình đã gặp người đàn ông này ở đâu, có chút quen mắt.
"Đúng vậy."
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Muốn hợp tác. Dù sao nhà họ Hách cũng bị hủy trong tay nhà họ Mạc, anh Hách đây cũng không có ý kiến gì sao?”
Ánh mắt của Hách Liên Thành vẫn không thay đổi: "Bây giờ tôi không có giá trị gì để lợi dụng, anh đã tìm nhầm người rồi."
Nhà họ Hách đã biến mất, mà đây lại là sự tự nguyện của anh ta.
Đây cũng là lời đền đáp của anh ta.
"Anh Hách, đừng vội vàng từ chối như vậy. Đây là danh thiếp của tôi, có lẽ sau này có thể dùng được."
"Không cần thiết."
Hách Liên Thành đặt chai bia của mình xuống rồi rút hai tờ tiền mặt hai trăm nghìn ra và đặt dưới cốc. Sau đó anh ta đứng dậy và rời đi.
Khi anh ta đang đi bộ trên đường, anh ta cũng dần lấy lại được tinh thần của mình.
Anh ta đã nhớ ra mình từng gặp người đàn ông này ở đâu rồi. Dáng vẻ của Giang Quốc Thành này và Tiêu Vinh có chút giống nhau.
Nhưng mà Tiêu Vinh đã chết rồi.
Đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không?
Hách Liên Thành không bao giờ tin vào những cái gọi là trùng hợp ngẫu nhiên, phải có một số manh mối ẩn đằng sau chuyện này.
Mấy người đứng đằng sau màn kịch này có lẽ đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi.
Sau khi Hách Liên Thành rời đi, Tiêu Vinh vẫn ngồi trên ghế không đi. Ngược lại anh ta còn lộ ra một nụ cười.
Anh ta cũng không mong đợi gì mà lại nghe một cuộc trò chuyện thú vị như vậy.
Tiêu Khôn Hoằng vậy mà lại mất trí nhớ.
Nếu vậy, anh ta cũng có thể lập tức giải thích được vì sao Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên lại làm ra một loạt những hành vi không thể tưởng tượng nổi như vậy, làm rối loạn bố cục của mọi người, khiến tất cả bọn họ đều trở tay không kịp.
Bọn họ đều không đoán được Tiêu Khôn Hoằng đang nghĩ cái gì.
Nhưng bây giờ, những chuyện này đã có lời giải thích hợp lý rồi.
Hóa ra là mất trí nhớ.
Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng chỉ là một cậu thanh niên ở độ tuổi hai mươi, không còn là người đàn ông nguy hiểm như trước đây nữa.
Ánh mắt của Tiêu Vinh rơi vào một bàn khách khác. Ở đó có một cặp nam nữ trẻ tuổi ngồi cùng nhau ăn cơm, trên mặt mang theo nụ cười.
Cảnh này, dường như nhắc nhở anh ta về khoảng thời gian dài trước đây.
Lúc Bạch Mỹ Đình và Tiêu Đào Hy còn chưa xảy ra chuyện gì, quan hệ của bọn họ cũng từng rất tốt, bọn họ cũng từng cùng nhau ăn cơm và làm việc.
Những hình ảnh đẹp ngay lập tức bị xé toạc mà không thể ghép lại với nhau.
Sắc mặt của Tiêu Vinh trở nên lạnh lùng, nghiêng đầu mở miệng: "Thanh toán."
Một người phụ nữ vội vã chạy đến: "Thưa anh, tổng cộng hết hai trăm linh hai nghìn, tôi đang tìm tiền lẻ để trả lại cho anh.”
"Không cần."
Tiêu Vinh cũng không quay đầu lại mà rời đi. Tuy nhiên bên cạnh lại có tiếng bước chân đuổi theo, vẻ mặt anh ta có chút không kiên nhẫn: "Tôi đã nói là không cần tìm rồi mà."
Một người phụ nữ ăn mặc bình thường, trên mặt mang theo vẻ nghi ngờ hỏi: "Anh là Tiêu Vinh, phải không?"
"Không, cô đã nhầm người rồi."
Bước chân của anh ta dừng lại, sắc mặt lạnh lùng.
"Không thể nhận sai được. Anh chính là Tiêu Vinh, anh không chết đúng không?"
Người phụ nữ kéo tay áo của anh ta: "Khi anh đi ăn thịt nướng thì anh sẽ gọi một vài món yêu thích. Anh ghét ăn nội tạng và dị ứng với mạch nha, vì vậy anh sẽ không uống bia."
Lúc này, Tiêu Vinh mới cẩn thận nhìn cô gái kia: "Cô là ai?"
Sao cô gái này lại hiểu rõ về anh ta như vậy?
"Ồ, chắc chắn là anh. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh rồi." Đôi mắt của người phụ nữ này mang một ý nghĩa hận thù: "Tôi muốn hỏi anh một câu, nếu anh đã không thích chị gái tôi, tại sao anh còn yêu cầu chị ấy đến nơi đó. Chị ấy đã từng cố cứu mạng anh. Mà sau khi ngón tay bị gãy, chị ấy không thể vẽ nữa, anh có biết không? Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy chứ?"
Tiêu Vinh sửng sốt: "Chị gái của cô sao?"
"Chị gái của tôi là Nhiễm Hà. Lúc trước, chị ấy là một trong những bạn học trung học của anh."
"Là cô ấy, vậy cô chính là em gái cô ấy, Nhiễm Minh Hoài sao?"
Tiêu Vinh nhớ tới lúc còn học trung học có một cô gái như vậy, nghe nói là thích anh ta. Nhưng, về sao cô gái đó đã bỏ học sau một tai nạn.
Anh ta cau mày: "Cô nói cô ấy đã cứu tôi sao?"
"Không phải sao? Chuyến đi chơi đó anh đã rơi vào cái bẫy của bọn thợ săn, chỉ có chị ấy đã một mình quay lại để tìm anh. Rốt cuộc thì anh có lương tâm hay không?"
Đầu óc Tiêu Vinh “ầm” một tiếng nổ tung: "Cô nói người cứu tôi chính là cô ấy sao?"
"Nếu không thì anh nghĩ sao? Hay là anh nghĩ đến con đàn bà Bạch Mỹ Đình kia? Cô ta chỉ là một kẻ chuyên dùng mấy lời nói dối để lừa người khác, một con đàn bà lòng dạ độc ác mà thôi.”
Tiêu Vinh bình tĩnh lại: "Lời nói của cô có chứng cứ không?"
"Có rất nhiều người biết đến chuyện này. Khi anh bị mắc kẹt, Bạch Mỹ Đình chính là người đầu tiên rời đi với quân đội, nếu vậy thì làm sao cô ta có thể trở lại để cứu anh được chứ? Tôi không biết cô ta đã dùng cách gì để nói dối anh nhưng những chuyện này anh có thể điều tra một chút là sẽ biết ngay thôi.”
Đáy mắt Nhiễm Minh Hoài mang theo nước mắt: "Tôi chỉ hy vọng mấy người trả cho chị gái của tôi một sự trong sạch."
Ngay lập tức, anh ta cảm thấy như thế giới có một cơn gió mạnh thổi qua, những đám mây đen dày đặc kéo đến.
Tay Tiêu Vinh chậm rãi thu lại, cuối cùng anh ta mở miệng: "Đưa thông tin liên lạc của cô cho tôi."
"Được."
Nhiễm Minh Hoài viết số điện thoại của mình lên giấy rồi đưa qua: "Tôi hy vọng anh có thể điều tra rõ chuyện này, chị gái tôi đã cứu mạng anh, anh nợ chị ấy một mạng."
Trong tay Tiêu Vinh cầm tờ giấy dính dầu mẻ này mà cảm thấy như nặng ngàn cân.
Anh ta thậm chí còn cảm thấy sợ khi phải đối mặt với sự thật.
Nếu như những gì Nhiễm Minh Hoài nói là đúng, vậy thì không phải những gì anh ta làm trong nhiều năm qua sẽ biến thành một trò cười hay sao?
Nếu bộ dáng hiện tại của Bạch Mỹ Đình mới thực sự là bộ mặt ban đầu của cô ta, vậy chẳng phải anh ta chính là một tên ngu xuẩn sao?
Sau khi Tiêu Vinh rời đi, anh ta đã gọi điện thoại cho Bạch Mỹ Đình: "Này Mỹ Đình, trường trung học mà chúng ta từng học hình như muốn tổ chức một buổi họp lớp đó.”
"Họp lớp à? Nhưng hiện tại em lại không thể đi anh được. Anh biết đấy, em không thể để lộ thân phận của mình được. Không phải là anh cũng muốn đi đấy chứ?”
"Anh đang định đi xem một chút."
"Ở đó thì có ai chứ? Mà không phải lúc này anh mà đi thì cũng sẽ không thích hợp lắm hay sao? Dù sao anh cũng cần cẩn thận với thân phận của mình một chút."
Bạch Mỹ Đình có chút lo lắng nói: "Nếu không, lần này đừng đi nữa."
Các bạn cùng lớp trung học quá nguy hiểm. Nếu ai đó vô tình làm lộ ra chuyện gì đó, cô ta sẽ phải chịu kết quả thảm hơn nhiều.
Bây giờ cô ta vẫn cần sự giúp đỡ của Tiêu Vinh.
"Ừm, được, anh không đi nữa."
Tiêu Vinh cúp điện thoại. Lúc này, sắc mặt của anh ta rơi vào trạng thái im lặng mà lạnh lẽo, không thể tan ra, mà có trốn cũng không thoát.
Trong nháy mắt, pháo đài được xây dựng trong nhiều năm đã lập tức sụp đổ.
Chiếc xe đã trở về trang viên một cách có trật tự.
Trên đường đi, cả hai người bọn họ đều không có ai nói với ai câu nào.
Khi xuống xe, trợ lý mới mở miệng: "Thưa cô, anh Hách đã đến khách sạn và ở lại đó rồi."
"Được rồi, cảm ơn."
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi xuống xe và đi về phía trang viên.
Tiêu Khôn Hoằng bước nhanh qua: "Nhìn không ra, em lại rất quan tâm đến người đàn ông khác.”
"Bây giờ tình hình của anh ấy đang không được tốt lắm. Em cũng chỉ như một người bạn mà quan tâm nhiều hơn, có vấn đề gì không?"