Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Hách Liên Thành đã biến mất lâu như vậy mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, chắc chắn phải có một lý do nào đó.

Huống hồ, khi Thi Nhân nhìn thấy bộ dạng này của Hách Liên Thành là lập tức biết được anh ta có rất nhiều tâm sự.

Lúc trước chuyện của Mạc Mộng Thần đã giải quyết xong, vậy thì còn có cái gì có thể làm cho Hách Liên Thành biến thành bộ dạng như thế này chứ?

"Không có gì to tát cả."

Hách Liên Thành lại uống hết một lon bia, sau đó anh ta lại rót thêm một ly: "Chỉ là bỗng nhiên trở về, muốn gặp lại bạn cũ. Mà ba đứa nhỏ vẫn ổn chứ?"

"Rất tốt. Một khoảng thời gian trước đây ba đứa nó còn bị cảm lạnh nhẹ. Gần đây mới khỏi hẳn.”

Thi Nhân nhìn anh ta: "Mấy đứa đã từng nhắc đến anh nhiều lần, nói rằng mấy đứa không thể liên lạc được với anh và chúng rất nhớ anh.”

Ba đứa nhỏ chỉ có thông tin liên lạc của Hách Liên Thành. Dù sao chuyện giữa người lớn, bọn nhỏ cũng không biết, cho nên trong mắt ba đứa nhỏ Hách Liên Thành vẫn là cha nuôi của bọn chúng.

"Mấy chuyện trước đây là do anh vô dụng."

Hách Liên Thành lộ ra một nụ cười khổ sở. Mặc dù anh ta đều đã vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến trước đây và cho rằng đời này sẽ không bao giờ trở lại, nhưng chuyện đời vẫn luôn khó lường.

"Hách Liên Thành, nếu anh cần giúp đỡ, anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết."

"Cảm ơn em, trước mắt thì không cần."

Hách Liên Thành nhìn cô: "Em có biết tại sao Mạc Tử Tây lại bỗng nhiên từ bỏ vị trí người thừa kế không?"

"Tôi không biết, cô ấy không nói, tôi cũng không hỏi."

Thi Nhân không muốn làm cho Mạc Tử Tây cảm thấy khó xử.

Cô đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó: "Chẳng lẽ anh biết sao?"

Thi Nhân vẫn luôn tự hỏi tại sao Hách Liên Thành lại đột nhiên xuất hiện. Dù sao, anh ta cũng đã quyết định sẽ buông bỏ tất cả, nhưng lại bỗng nhiên trở về nơi này như vậy, chỉ sợ là còn có nguyên nhân quan trọng nào khác.

"Đúng vậy, nhưng anh không thể nói cho em biết. Chuyện này vẫn nên để Mạc Tử Tây tự mình nói. Nếu như có thể, em hãy quan tâm đến cô ấy nhiều hơn một chút."

"Bên cạnh cô ấy đã có người chăm sóc rồi."

"Tôi nghĩ rằng có lẽ cô ấy đang cần sự giúp đỡ của cô. Chuyện này chỉ dựa vào một mình cô ấy thì cô ấy cũng không thể làm được. Mà người phụ nữ tên Mạc Mỹ Đình kia chắc chắn là có vấn đề."

Lúc Hách Liên Thành ngồi một mình ở ven đường, anh ta đã lên mạng xem trong khoảng thời gian gần dây, nhà họ Mạc đã xảy ra những chuyện gì và sắp xếp lại những sự thay đổi của nhà họ Mạc.

Trước kia anh ta cũng biết một số chuyện trong nhà họ Mạc, vì thế, chỉ cần ít phút, anh ta đã nhìn ra điểm mấu chốt của vấn đề này nằm ở đâu.

Trước mặt công chúng, Mạc Tử Tây đã từ bỏ vị trí người thừa kế, nhất định là cô ấy đã bị người khác dùng chuyện Mạc Mộng Thần uy hiếp.

Như vậy bên thứ ba, có phải là người hiện tại vẫn đang uy hiếp Mạc Tử Tây hay không?

Khi liên kết những điều này lại với nhau thì thực ra những chuyện tưởng chừng như phức tạp lại trở nên rất đơn giản.

Cuối cùng thì mục tiêu của người đứng sau mọi chuyện này cũng dần được hiện rõ.

"Tôi biết. Tuy nhiên người phụ nữ tên là Mạc Mỹ Đình đó không có lộ ra bất kỳ dấu vết nào. Kẻ đứng sau lưng cô ta là ai, hiện giờ chúng tôi vẫn chưa tìm ra. Lần này Mạc Tử Tây bị uy hiếp, tôi cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng thực ra tôi cũng có thể đại khái đoán ra được nguyên nhân."

Thi Nhân nghiêm túc nhìn Hách Liên Thành: "Chuyện này có liên quan đến Mạc Mộng Thần hay không?"

Bàn tay của Hách Liên Thành dừng lại, anh ta rũ mắt không nói gì.

Thi Nhân tiếp tục: "Lúc đầu, tôi cũng không thể đoán ra, nhưng hiện tại anh lại đột nhiên xuất hiện, vì thế tôi cũng đã đoán được phần nào.”

Bởi vì Diệp Tranh đã từng nhắc tới, nút thắt trong tim Mạc Tử Tây chính là Mạc Mộng Thần.

Lý do cụ thể là gì, Thi Nhân cũng không biết.

Nhưng bây giờ, cô bỗng nhiên cảm thấy chuyện này có chút lớn. Rốt cuộc, lúc trước Mạc Tử Tây đã làm cái gì?

Tuyệt đối không nên là những gì cô đang nghĩ.

Hách Liên Thành mở miệng: "Em thông minh như vậy, chắc hẳn là em cũng đoán được."

"Không, tôi không tin điều đó."

Sắc mặt của Thi Nhân lập tức trở nên trắng bệch, cái chết của Mạc Mộng Thần tuyệt đối không thể có quan hệ gì với Tử Tây. Tử Tây sùng bái người chị họ của mình như thế nào, cô đều biết.

"Anh cũng không muốn tin điều đó. Tuy nhiên trong chuyện này, ngoại trừ mẹ của anh và Mạc Tử Tây ra, còn có một bên thứ ba cũng có mặt ở hiện trường, xóa bỏ một đoạn video giám sát, vừa vặn là bao gồm chứng cứ về sự tồn tại của Mạc Tử Tây."

Hách Liên Thành nắm lấy cái chén, ánh mắt trầm xuống: "Điều quan trọng cần làm bây giờ chính là điều tra một cách rõ ràng xem người thứ ba là ai. Rốt cuộc anh ta làm như vậy là vì che giấu cái gì."

Đáy lòng của Thi Nhân như có một tảng đá nặng đè lên. Cô thực sự không nghĩ rằng chân tướng lại là như vậy.

Hỏi sao tại buổi biểu diễn thời trang hôm đó, dáng vẻ Tử Tây trông không được đúng cho lắm.

Sau một cuộc trò chuyện đơn giản, hai người bọn họ cũng không nói thêm chuyện gì nữa.

Hách Liên Thành uống từng chai bia một, giống như uống nước.

Thi Nhân phục hồi tinh thần: "Anh cũng nên uống ít thôi, nếu anh mà say tôi không thể cõng anh được đâu."

"Nửa đêm em lại ra ngoài uống bia với một người đàn ông độc thân, người trong nhà em không có ý kiến gì chứ?"

Hách Liên Thành có thể nhớ rõ người đàn ông kia có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, đặc biệt là đối với mình.

Anh cũng tỏ ra vô cùng đắc ý vì anh ta sẽ nghĩ rằng mình vĩnh viễn biến mất và không bao giờ xuất hiện trước mặt Thi Nhân nữa. Lúc trước, khi nhà họ Hách xảy ra chuyện, Tiêu Khôn Hoằng đã không ít lần làm một vài hành động nhỏ ở sau lưng.

Thi Nhân dừng lại một chút và nói: "Bây giờ anh ấy không quan tâm đến điều đó đâu."

"Tại sao, xảy ra mâu thuẫn sao?"

Hiếm khi nhìn thấy Thi Nhân lộ ra biểu cảm như vậy. Mà gần đây, trước mặt công chúng, hai người bọn họ luôn rắc thức ăn cho chó, mối quan hệ thoạt nhìn cũng không tồi.

Thi Nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh ấy bị mất trí nhớ."

"Di chứng phẫu thuật sao?"

Từ tin tức, Hách Liên Thành cũng biết Tiêu Khôn Hoằng từng nằm viện phẫu thuật, còn hôn mê trong một thời gian dài mới tỉnh lại. Anh đã phẫu thuật mở sọ não.

"Đúng vậy. Hiện tại, anh ấy chỉ còn lưu lại những ký ức ở độ tuổi 20 của mình. Còn tất cả những ký ức về những chuyện xảy ra sau này đều đã biến mất."

"Ý em là Tiêu Khôn Hoằng của bây giờ chỉ là một thằng nhóc thôi sao?"

Thi Nhân ho khan một tiếng: "Cũng gần như vậy. Chuyện này tôi cũng không nói cho người ngoài biết, tôi sợ lũ sâu bướm bên ngoài lại làm ra chuyện gì.”

"Vì vậy, mối quan hệ hiện tại của hai người là gì? Anh không nghĩ Tiêu Khôn Hoằng của trước kia sẽ chăm sóc em như vậy."

Hách Liên Thành biết những chuyện trước đây đã xảy ra với hai người bọn họ.

"Trước đây là mối quan hệ gì, bây giờ là mối quan hệ đó."

"Nhưng anh ta không nhớ em. Mà tính cách của anh ta tệ đến thế, hơn nữa em cũng chỉ là một người lạ với anh ta, có lẽ anh ta sẽ làm tổn thương em."

Tất cả những phân tích của Hách Liên Thành đều đúng.

Cuối cùng, Thi Nhân lộ ra một nụ cười: "Vậy thì sao, trong tương lai anh ấy cũng sẽ không yêu tôi. Kỳ thật chuyện Tiêu Khôn Hoằng mất trí nhớ cũng là một chuyện rất thú vị. Chuyện này đã giúp tôi nhìn thấy nhiều mặt khác nhau của anh ấy.”

Nếu Tiêu Khôn Hoằng không mất trí nhớ, cô nhìn thế nào được đây?

Dù sao thì, với một người đàn ông đã trưởng thành và ổn định lại sắc sảo thì cô thực sự không có cách nào để phân tích những suy nghĩ của anh từ lời nói và hành động của anh.

Nhưng Tiêu Khôn Hoằng của bây giờ lại rất kiêu ngạo và tự luyến, cho nên những gì anh suy nghĩ trong lòng cũng là chuyện rất dễ đoán được.

"Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất hâm mộ Tiêu Khôn Hoằng."

Hách Liên Thành nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc trên mặt Thi Nhân, bia trong miệng lại càng thêm cay đắng. Nếu lúc trước anh ta không ngu xuẩn như vậy, có phải Mạc Mộng Thần sẽ không xảy ra chuyện gì hay không?

"Cảm ơn người anh em, anh cũng không cần phải ghen tị với tôi."

Phía sau hai người truyền đến một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của một người đàn ông. Thi Nhân nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện từ bóng đêm rồi tùy tiện kéo ghế ra, ngồi ở giữa hai người, liếc mắt nhìn thịt nướng trên mặt bàn, nhíu mày mở miệng: "Giờ này mà mấy người còn ăn cái này sao? Không sợ chết sớm à?”

"Thỉnh thoảng ăn vài lần, cho nên cũng không sao."

Sau khi giải thích, Thi Nhân nhìn về phía anh: "Sao anh lại có thể đến đây?"

"Mấy đứa trẻ không tìm thấy mẹ mình nên không chịu đi ngủ, cho nên anh đành phải đi tìm người phụ nữ vô trách nhiệm này."

Lời nói của Tiêu Khôn Hoằng có chút nghẹn ngào.

"Sao vậy? Em đã gọi cho mợ Hồng rồi mà."

"Em cảm thấy mợ Hồng có thể dỗ dành ba đứa nhỏ sao?"

Thi Nhân được hỏi câu này thì mới nghĩ đến việc ba đứa nhỏ mà ầm ĩ lên thì đến mình cũng không dỗ dành được, chứ đừng nói đến mợ Hồng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!