Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Từ sau khi nhà họ Hách xảy ra chuyện, cô đã không còn biết một tin tức gì về Hách Liên Thành nữa.

Hách Liên Thành cũng biến mất không thấy đâu, không liên lạc với ai.

Cô không ngờ bây giờ lại có thể nhận được tin nhắn anh, cô im lặng trả lời: “Đang tăng ca, dạo này anh khỏe không?”

“Ra ngoài uống một ly không?”

“Anh từ Mỹ về rồi à?”

Thi Nhân nghe tiếng bên anh ta, hình như không giống đang ở Mỹ.

“Hôm nay vừa đến nơi, xử lý một vài chuyện. Đúng lúc em tăng ca, có muốn đi ăn khuya không?”

Thi Nhân suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được, anh đang ở đâu? Chọn địa điểm đi.”

Đúng lúc người đàn ông nào đó luôn miệng một đường, trong lòng thì nghĩ một nẻo, nói cô không có bạn bè, chỉ có đúng một người bạn là Mạc Tử Tây.

Vì vậy, bây giờ cô sẽ đi ra ngoài ăn tối với bạn bè của mình.

Trước khi rời tập đoàn, Thi Nhân đã gọi cho mợ Hồng: “Hôm nay cháu đi ăn tối với bạn bè, nên sẽ về muộn. Mợ nói với bọn trẻ để chúng nó ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”

“Vâng, mợ chủ.”

Mợ Hồng cũng không hỏi nhiều, làm theo luôn.

Nhưng sau khi Tiêu Khôn Hoằng đi từ phòng sách ra, anh phát hiện mợ Hồng đưa ba đứa trẻ đi rửa mặt, không nhìn thấy bóng dáng Thi Nhân đâu.

Không, theo lý thuyết thì bây giờ cô phải đi làm về rồi chứ.

Thi Nhân luôn rất quan tâm bọn trẻ, sẽ không có chuyện giờ này vẫn chưa về.

Anh nhướng mày: “Cô ấy đâu?”

“Mợ chủ nói đi ăn khuya với bạn, nên sẽ về muộn.”

Ăn khuya à?

Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày một chút, bây giờ đã mười giờ rồi, Thi Nhân còn muốn đi ăn khuya với ai?

Tâm trạng của anh trở nên phức tạp hơn

Mạc Tiểu Bắc sờ sờ cằm: “Cha ơi, không phải cha bị mẹ vứt bỏ chứ?”

“Hả? Cha sẽ bị vứt bỏ sao?”

Sao có thể thế được, anh đẹp trai nhà giàu sao có thể bị vứt bỏ được.

Mạc Tiểu Nam nghiêm trang mở miệng: “Mẹ tăng ca sao chú không đi đón?”

Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt: “Là mẹ con không cho chú đi đón.”

Chẳng những thế còn muốn anh đi về trước.

Cô bé thở dài: “Nếu cha không đi đón mẹ, vậy thì đừng trách người khác đi đón hộ.”

Ba đứa trẻ đồng thanh gật đầu.

Khóe miệng Tiêu Khôn Hoằng giật giật, sau đó xoa đầu ba đứa trẻ rối lên, lúc này mới xoay người xuống tầng.

Ba đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Quả nhiên cha không chịu nổi chiêu khích tướng này, quá yếu.

Sau khi Tiêu Khôn Hoằng đến đại sảnh, anh gọi điện thoại cho trợ lý Tiêu: “Bạn gái cậu hẹn vợ tôi ăn khuya à?”

Lão Tiêu không ngờ bị hỏi tội, hai người này lại cãi nhau sao?

“Không, cô ấy ở với tôi. Giám đốc Khôn Hoằng, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Tiêu Khôn Hoằng cúp luôn điện thoại, thế mà lại không phải Triệu Nhược Trúc.

Vậy có thể là ai chứ?

Bạn bè của Thi Nhân vốn không có mấy, anh tiếp tục gọi điện thoại cho Diệp Tranh: “Này, Thi Nhân ở chỗ mấy người sao?”

“Không, có chuyện gì vậy? Chị dâu mất tích à?”

Diệp Tranh theo bản năng tưởng tượng ra chuyện chẳng lành.

Tiêu Khôn Hoằng dừng một chút: “Không, cô ấy đi ăn khuya với người khác.”

“Ồ, ăn khuya, làm em cả giật mình. Chị dâu đi ăn khuya, anh gọi cho em làm gì?”

Diệp Tranh bị dọa sợ, còn tưởng Thi Nhân xảy ra chuyện gì.

Kết quả chỉ là đi ăn khuya.

“Hỏi một chút được không?”

“Chắc là anh không biết cô ấy đi ăn khuya với ai hả?”

Mặt Tiêu Khôn Hoằng đen lại: “Câm miệng, cô ấy làm gì có bạn chứ?”

Bây giờ những người anh có thể nghĩ đến đều đã tìm tất cả, nhưng không tìm thấy.

Chuyện không thể nắm trong tay, không hiểu sao làm cho người ta hơi phiền não.

“Chuyện này chẳng phải rất dễ sao? Anh gọi cho chị ấy hỏi xem là được mà. Chẳng lẽ hai người cãi nhau à, hay không dám gọi điện thoại?”

Diệp Tranh vô tình cười nhạo anh một phen, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến gì đó: “Em đoán bừa cũng có thể đoán được là ai.”

“Ai vậy?”

“Khụ khụ khụ, chuyện này không tiện nói ra, chỉ là em đoán thôi.”

“Nói!”

Diệp Tranh sờ sờ mũi: “Hôm nay Hách Liên Thành về rồi. Nếu như em đoán không nhầm thì Thi Nhân đi ăn khuya cùng anh ta.”

“Hách Liên Thành là ai?”

Tên này nghe đã biết là đàn ông.

Từ khi nào Thi Nhân có bạn là nam? Tin tức này rất quan trọng.

“Anh ba, anh quên rồi sao? Lúc chị dâu ở Mỹ đã ở với Hách Liên Thành, anh ta là chồng sắp cưới của Mạc Mộng Thần, là người nhà họ Hách đã biến mất kia.”

“Là anh ta?”

Tiêu Khôn Hoằng kéo cổ áo mình, cả người có chút phiền não: “Anh ta về đây làm gì?”

Tin đồn bạn trai hay bất cứ điều gì về nó là khó chịu nhất.

Diệp Tranh dừng một chút: “Anh ấy đến tìm Tử Tây.”

“Nếu đã tìm mấy người, sao còn hẹn vợ tôi đi ăn khuya?”

“Anh ba, đây chính là vấn đề của anh. Anh không ngăn lại sao?”

“Hôm nay cô ấy tăng ca.”

“Chị dâu tăng ca anh cũng không đi đón, cô ấy được người khác đón là đúng.”

Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy những lời này nghe hơi quen tai. Anh cúp luôn điện thoại, đám người này không có ai đáng tin cả.

Anh ngồi một mình trên ghế sô pha, bắt đầu đứng ngồi không yên, tâm tình vô cùng khó chịu.

Thi Nhân đi ra ngoài ăn khuya, vẫn nhớ gọi điện thoại cho mợ Hồng nhắc một tiếng, nhưng không gọi điện thoại cho anh.

Thế là không để anh vào mắt sao?

Không lâu sau, điện thoại di động vang lên, Tiêu Khôn Hoằng mở điện thoại ra trước, chắc là cô gửi tin nhắn đến, xem như cô còn hiểu chuyện.

Biểu cảm của anh trở nên hơi kiêu ngạo.

Kết quả mở điện thoại ra phát hiện cũng không phải tin nhắn Thi Nhân gửi, tâm trạng nháy mắt trở nên mất mát.

Tiêu Khôn Hoằng mở hộp thoại của Diệp Tranh: “Anh ba, vừa rồi em gọi điện cho chị dâu, chắc cô ấy đang ăn khuya ở con đường nào đấy. Là một người anh em, em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.”

Diệp Tranh theo chủ nghĩa nhân đạo, gửi địa điểm tới.

Dù sao Hách Liên Thành tới nơi đây, cũng có nguyên nhân của anh ta, cho nên làm người phải lương thiện.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua vị trí, cách đây một giờ lái xe.

Hơn nửa đêm đi ra ngoài ăn tối với đàn ông.

Người phụ nữ này gan to lắm rồi.

Tiêu Khôn Hoằng dứt khoát thay quần áo, cầm chìa khóa xe ra ngoài. Trong bóng đêm, tiếng vặn ga xe việt dã truyền đến, đèn xe biến mất ở cuối đường.

Ba đứa trẻ nằm sấp trên cửa sổ nhìn, sau đó mở miệng: “Cha quả nhiên rất yếu.”

“Cha mất trí nhớ, thì ra vẫn quan tâm mẹ như thế.”

“Bởi vì họ là vợ chồng.”

Cô bé nghiêm túc giải thích.

Mạc Tiểu Bắc nghiêng đầu: “Em có biết vợ chồng là gì không?”

“Chính là như cha mẹ đấy, em biết mà.”

Đầu tóc cô bé lộn xộn, đôi mắt hạnh nhân cong cong vừa ngoan vừa ranh mãnh.

Mạc Tiểu Bắc nhịn xuống, quên đi, không đả kích em gái, vốn đầu óc con bé cũng không thông minh lắm.

Một nhà hàng thịt nướng náo nhiệt, tiếng người ồn ào.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!