Thi Nhân đi vào theo dõi, nhà họ Mạc đã tuyên bố cách đây không lâu.
Toàn bộ ý tứ chính là, muốn giải thích với mọi người về chuyện thông báo ngoài ý muốn lần trước, sau đó thông báo vấn đề người thừa kế sẽ được thảo luận sau, sẽ chọn người có năng lực để đảm nhiệm.
Lời nói này rất lấp lửng, cũng không có nói đến chuyện Mạc Tử Tây sẽ thực sự bị mất đi tư cách.
Đồng ý là khi tuyên bố chọn lựa người có năng lực để đảm nhiệm vị trí này, nhưng Mạc Tử Tây ở trước mặt mọi người buông tha cho vị trí này, quả nhiên cũng không phải là người có năng lực.
Nhà họ Mạc làm như vậy, rốt cuộc là có ý định gì?
Chỉ là cũng tốt thôi, không trực tiếp tuyên bố Mạc Tử Tây là người thừa kế.
Thi Nhân thở dài, tay của Mạc Mỹ Đình đã bị tàn phế, tất nhiên sẽ không còn là một người có năng lực nữa.
“Em làm gì mà phải thở dài? Người thở dài nên là anh mới đúng.”
Giọng nói người đàn ông vẫn mang theo sự u ám như trước, rõ ràng vẫn còn đắm chìm trong lời nói vừa rồi, không có phản ứng.
“Em nói là, nhà họ Mạc đã thông báo đến đây rồi.”
Thi Nhân giơ điện thoại di động lên: “Anh có muốn xem thử không?”
“Không có gì hay để xem cả, cũng chỉ là thông báo của nhà họ Mạc mà thôi.”
Tiêu Khôn Hoằng như đã đoán ra được thông báo của nhà họ Mạc là về chuyện gì, cho nên cũng không cảm thấy hứng thú lắm.
“Chỉ là lần này phía nhà họ Mạc lên thông báo nhưng thật ra cũng có ý tứ, nói là tuyển chọn một người có năng lực để đảm nhiệm. Nhưng hiện giờ trước mắt Mạc Tử Tây tự tiện hủy bỏ, Mạc Mỹ Đình bị tàn phế tay, đoán chừng nhà họ Mạc không còn ai có năng lực để đảm nhiệm nữa.”
Mạc Đông Lăng là chủ nhà, nghe nói Mạc Từ Hàn không có hứng thú với chuyện này.
Cho nên hai người này cũng không đồng ý ngồi vào vị trí này.
Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh mở miệng: “Cho nên mới nói Mạc Đông Lăng cũng không ngốc, cho dù có người đứng đằng sau màn hủy thông báo này, cũng không thể đắc ý được.”
“Lúc trước anh hủy đi tay của Mạc Mỹ Đình, thực ra là đã nghĩ tới thời điểm này rồi đúng không?”
Thi Nhân nhìn cục diện bây giờ, thực ra lúc trước việc Tiêu Khôn Hoằng điên cuồng bắt cóc Mạc Mỹ Đình là để làm xáo trộn sự sắp xếp của mọi người.
“Cũng không đúng, chẳng qua anh chỉ muốn dạy dỗ cho cô ta một bài học thôi. Đối phó với loại người như thế, em không làm đến cùng, sẽ không có tác dụng.”
Về điểm này, Tiêu Khôn Hoằng hiểu biết rất rõ.
Anh ghé mắt xem qua: “Đối với hiệu ứng con bướm, chỉ có thể nói rằng suy nghĩ của anh cực kỳ chính xác.”
Người đàn ông để lộ ra bộ dạng kiêu căng, ánh mắt mang theo sự ngạo mạn.
Thi Nhân lắc đầu, nở nụ cười nói: “Ừ, anh thông minh nhất.”
Bất kể là chuyện gì, Tiêu Khôn Hoằng cũng đều khiến cho mọi người có cảm giác tin cậy.
“Tiếp theo nên làm gì bây giờ? Tử Tây ở bên kia đang bị Mạc Mỹ Đình uy hiếp, anh không thể tưởng tượng được vì sao cô ấy lại bị uy hiếp.”
Mạc Tử Tây đã hạ quyết tâm, phải về nhà để đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Nhưng vì sao lại làm ra hành động điên cuồng như vậy, cô cũng có chút lo lắng.
Tiêu Khôn Hoằng mở miệng: “Có Diệp Tranh giúp đỡ, sẽ không có chuyện gì đâu. Còn về phần nguyên nhân bị uy hiếp, mỗi người đều có bí mật riêng không thể nói ra.”
Thi Nhân im lặng, đúng vậy, mỗi người đều có những bí mật không thể nói ra.
Cô gọi cho Diệp Tranh hỏi tình hình: “Gần đây Tử Tây thế nào rồi? Nhà họ Mạc bên kia có động tĩnh gì không?”
“Nhà họ Mạc không liên lạc với cô ấy, mấy hôm nay bọn em đều ở cùng một chỗ.”
“Chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Em biết rồi.”
Diệp Tranh buông di động xuống, nhìn Mạc Tử Tây đang đi đến, anh ta nở nụ cười: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Anh vừa nói chuyện với ai vậy?”
“Thi Nhân vừa hỏi anh tình hình của em gần đây.”
Mạc Tử Tây ngồi trên ghế sô pha, trầm ngâm nói: “Anh trả lời thế nào?”
“Nói là em rất ổn, anh chăm sóc cẩn thận như vậy, sao lại không khỏe được chứ?”
Diệp Tranh ngồi xổm trước mặt cô ấy: “Đêm nay Hách Liên Thành sẽ đến đây, em đã có quyết định gì chưa?”
“Em quyết định được rồi, nếu thật sự là chính tay em giết chết chị Mộng Thần, em nguyện ý nhận sự trừng phạt. Nếu không cả đời này em sẽ sống trong ác mộng mất.”
Mấy ngày hôm nay hai người tìm hiểu chuyện xảy ra năm đó, phát hiện ra một nhân chứng cực kỳ quan trọng, thực ra đó chính là mẹ của Hách Liên Thành.
Lúc trước khi ở trên tòa án, mẹ của Hách Liên Thành đã nói, cô ấy không giết người.
Lúc cô ấy đến hiện trường vụ án, người cũng đã chết rồi.
Nhưng không có ai tin lời nói của bà ta, cảm thấy bà ta đang nói dối mà thôi.
Giọng nói Mạc Tử Tây khàn khàn, quả nhiên là đêm qua ngủ không được ngon: “Nếu như em phải ngồi tù, vậy chúng ta...”
“Anh sẽ chờ em được thả ra.”
Diệp Tranh nhìn cô ấy: “Chính tay anh đưa em vào trong tù, vậy anh sẽ đi cùng với em.”
Mạc Tử Tây bị mắc bệnh ngay tại thời điểm Mạc Mộng Thần gặp chuyện, muốn chữa bệnh cho cô ấy, chỉ còn cách là đối mặt với sự thật.
Có lẽ sự thật rất tàn nhẫn, mà Mạc Tử Tây cũng có thể phải trả một cái giá rất đắt.
Nhưng bọn họ cũng đã quyết định rồi.
Chạng vạng tối, máy bay của Hách Liên Thành đáp xuống sân bay.
Người đàn ông đeo khẩu trang, kéo hành lý đi ra một mình, sau đó lịch sự từ chối cô gái đi đến để xin zalo, không thèm quay đầu lại nhanh chóng bước ra bên ngoài, đi vào trong bóng đêm, bóng dáng cô đơn.
Sau khi Hách Liên Thành ngồi lên xe, anh ta nhìn toàn bộ thành phố, đến nỗi cảm thấy được hương vị quê hương quen thuộc.
“Chàng trai, cậu đến đây công tác à?”
“Không phải.”
Hách Liên Thành im lặng suy nghĩ, sau đó trả lời: “Đến thăm bạn.”
Anh ta đã từng nghĩ rằng đến cuối đời cũng sẽ không bao giờ trở lại nơi này thêm một lần nào nữa.
Xe taxi tới nơi, Hách Liên Thành lại một lần nữa đứng ở bên ngoài dãy biệt thự được xây nối tiếp nhau, cảm thấy giống như mới ngày hôm qua vậy.
Hách Liên Thành bước đi trên chính quê hương quen thuộc của mình, cổng không đóng, phòng khách sáng đèn.
Anh ta đi vào, phát hiện trong phòng khách không có ai, phòng bếp lại vang lên những tiếng nói chuyện.
“Diệp Tranh, anh mau tới đây đi, nhanh lên.”
“Lửa nhỏ một chút.”
“Anh nói là dùng lửa lớn mà.”
“Anh chỉ nói là lúc đầu thì dùng lửa lớn, sau đó thì dùng lửa nhỏ. Quả nhiên là em không xuống bếp bao giờ mà.”
Hách Liên Thành đứng bên cạnh cửa, nhìn bóng dáng của hai người trong phòng bếp, anh ta nhìn một lúc, sau đó im lặng xoay người bỏ đi không một tiếng động nào.
Giây tiếp theo, khóe mắt Diệp Tranh chú ý tới bóng dáng đang biến mất trên mặt đất, anh ta vẫn ung dung mà tiếp tục nấu cơm với Mạc Tử Tây.
Một giờ sau, Mạc Tử Tây và Diệp Tranh cùng nhau ra khỏi phòng bếp, cũng miễn cưỡng coi như là hoàn thành bữa tối.
“Chú Liên Thành, chú đến khi nào vậy?”
Mạc Tử Tây nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, bên cạnh chân còn đặt một vali hành lý, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Không lâu, nhìn thấy bọn con đang ở trong phòng bếp hẹn hò, không muốn làm phiền đến bọn con.”
Nghe thấy hai chữ hẹn hò, Mạc Tử Tây vòng vo cười: “Ăn cơm trước đã, chính tay con làm nên có thể không ngon.”
“Tiến bộ không ít.”
Hách Liên Thành ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy đĩa rau đang được bê lên, tự nhiên Mạc Tử Tây nói xuống bếp nấu cơm, quả thực là ngoài ý muốn.
Chỉ là miếng thịt bò chín hơi quá lửa.
Anh ta thử một miếng: “Không tồi, ít nhất là không bị biến thành màu đen. Nhớ trước kia con làm trứng chần nước nóng, cái mùi vị đó có thể trở thành một loại vũ khí hạt nhân.”
Mạc Tử Tây nghe vậy cũng có chút không vui.
Diệp Tranh sâu sa nhìn cô ấy: “Trước kia em nấu ăn cho anh ta?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!