Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Thi Nhân cúi đầu ăn cơm, vốn dĩ cô gái ngồi đối diện xéo cô, bỗng nhiên bưng chén đĩa rời đi.

Lập tức một bộ tây trang một đen ngồi ghế đối diện cô, người đàn ông ngồi đối diện cô như vậy, thoải mái đặt đĩa thức ăn trước mặt cô.

Thi Nhân nhìn thoáng qua, ăn giống y chang mình.

Tiêu Khôn Hoằng lấy đũa, chậm rãi ăn đồ ăn, cũng không nói chuyện.

Thi Nhân có hơi khó nuốt, bởi vì khí thế của anh quá mạnh mẽ, ảnh hưởng đến sự ngon miệng của cô.

Cô buông đũa, cũng không nói lời nào mà nhìn anh.

Sau năm phút, cô trơ mắt nhìn Tiêu Khôn Hoằng đã ăn xong đồ ăn, tốc độ rất nhanh.

Người đàn ông ngẩng đầu: “Em nhìn anh làm gì?”

“Còn không thể nhìn sao? Sao anh lại đến căn tin, không ra ngoài ăn à?”

“Đột nhiên có chút việc, đến kiểm tra tình hình căn tin một chút, không thể sao?”

Thi Nhân cười cười, người đàn ông khẩu thị tâm phi.

Bỗng nhiên cô phản ứng lại, trước đây khi Tiêu Khôn Hoằng không mất trí nhớ, có phải cũng thỉnh thoảng khẩu thị tâm phi không, chẳng qua bởi vì anh rất lợi hại nên không ai nghi ngờ.

“Nhìn anh làm gì, em lãng phí thức ăn, thấy khẩu hiệu trên tường không?”

Chân gà hầm của Thi Nhân còn một nửa chưa ăn, cô khó khăn cầm đũa: “Ăn không vô.”

“Không được có lần sau.”

Nói xong, chân gà hầm bị người đàn ông nào đó lấy vào chén, cắn hai ba hết sạch.

Thi Nhân sửng sốt, anh ăn rồi sao?

Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn cuồng sạch sẽ mà!

“Đi thôi”

Tiêu Khôn Hoằng cũng nhân tiện thu đĩa thức ăn của cô vào tay mình, hai người cùng đi đến chỗ cất, Thi Nhân vẫn cúi đầu, có chút không phản ứng lại.

Hôm nay anh rất kỳ quái.

Chẳng qua hai người này vừa rời khỏi căn tin, căn tin yên lặng lại trở nên náo nhiệt.

“Trời ơi, vừa rồi các người nhìn thấy không, ông chủ ăn đồ thừa của bà chủ!”

“Tôi thấy rồi, thiếu chút nữa dọa tròng mắt tôi rớt ra ngoài, chẳng phải anh ta cuồng sạch sẽ sao? Chiếc đũa vừa rồi phải lau ba lần.”

“Tôi cảm thấy tôi muốn no rồi, các người thì sao?”

Hôm nay bỗng nhiên được ăn cẩu lương no rồi.

Hy vọng sau này hai vị đừng tới căn tin nhân viên tự nghiệm cuộc sống, đến nhà hàng ăn tiệc lớn không thơm ngon sao? Đừng đến tự nghiệm cuộc sống của dân thường!

Giảm chiều đả kích chết người nhất!

Hai người đi vào thang máy, Tiêu Khôn Hoằng mở miệng: “Chuyện của Triệu Uyển Nhi, em dự định làm thế nào?”

“Anh hỏi em? Không phải đây là tập đoàn của anh sao?”

“Cô ta là người của bộ phận thiết kế.”

Thi Nhân nhìn hình ảnh ngược trong thang máy: “Loại chuyện này trước kia của tập đoàn giải quyết như thế nào?”

“Anh không biết.”

“Sao anh lại không biết, những thứ này đều do anh…”

Thi Nhân dừng một chút: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nói sai rồi. Bây giờ anh không nhớ được.”

“Cho nên chuyện này em giải quyết đi, người bệnh như anh vẫn chưa hồi phục.”

Bỏ lại những lời này, Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng rời khỏi thang máy.

Thi Nhân che mặt, thời gian dài, cô gần như quên anh hiện tại không còn nhớ chuyện này.

Chẳng qua nếu giao chuyện này cho cô, cô phải giải quyết tốt, nếu không bà chủ Mã bên kia thật không dễ đối phó, đều là phụ nữ, cô có thể lĩnh hội được cảm giác như vậy.

Cô trực tiếp gọi cho lão Tiêu hỏi loại chuyện này, trước khi Tiêu Khôn Hoằng sẽ xử lý thế nào.

Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng không nhớ được, chẳng qua không có nghĩa là lão Tiêu không nhớ.

“Cái này, bình thường sẽ tìm cô ta nói chuyện, nếu không loại bỏ được ảnh hưởng, ít nhất cũng có thể khiến cô ta rời đi.”

“Như vậy à, tôi biết rồi.”

Thi Nhân đoán được Tiêu Khôn Hoằng sẽ làm như vậy, chẳng qua Triệu Uyển Nhi bên kia cũng không dễ xử lý như vậy, nếu có thể, thật sự muốn khuyên Triệu Uyển Nhi quay đầu.

Chẳng qua, không đợi Triệu Uyển Nhi bên kia từ chức, đã xảy ra chuyện.

Sau một tuần, khi bắt đầu hội nghị thường kỳ, Thi Nhân không thấy Triệu Uyển Nhi xuất hiện, gọi điện cũng không bắt máy, chỗ ở của cô ta cũng không có ai.

Cô lo lắng cô ta gặp chuyện không may, trực tiếp báo cảnh sát.

Cuối cùng tìm được người bị nhốt ở biệt thự, vệ sĩ của bà chủ Mã canh giữ bên ngoài, không cho cảnh sát tới gần.

Thi Nhân thở dài, trực tiếp lái xe đến bên kia biệt thự.

Nếu Triệu Uyển Nhi không phải người của tập đoàn Quang Viễn, chắc chắn cô sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ Triệu Uyển Nhi vẫn chưa từ chức.

Đúng là đau đầu.

Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng biết chuyện này, anh nhíu mày: “Bà chủ đâu?”

“Đang trên đường tới biệt thự.”

“A, cũng hay thật, một người đã đi.”

Một chút cũng không đặt người chồng như anh vào mắt.

Trợ lý Cao thăm dò hỏi: “Chúng ta cần qua đó không?”

“Qua làm gì, nếu cô ấy thích cậy mạnh, vậy cứ thành toàn cho cô ấy đi.”

Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng từ chối, buông mắt nhìn văn kiện trước mặt, nhưng một chữ cũng không nhìn vào!

Đúng là, sự an nguy của cô ấy thì liên quan gì đến mình chứ?

Thi Nhận vội vã đến biệt thự, quả nhiên bên ngoài nhìn thấy vệ sĩ và cảnh sát giằng co.

Cô bước tới: “Ngại quá, gây thêm phiền toái cho các người.”

“Bà Tiêu, cô nói chuyện với bọn họ đi.”

“Được, vất vả rồi.”

Thi Nhân xoay người nhìn vệ sĩ: “Bà chủ Mã ở bên trong sao, tôi muốn gặp bà ấy.”

“Bà Tiêu, mời.”

Thi Nhân hít một hơi thật sau, rồi đi vào, một vị phu nhân ngồi trong đại sảnh, biểu cảm không được tốt lắm.

“Bà Tiêu, đã lâu không gặp.”

“Một khoảng thời gian không gặp, đã gọi tôi là bà Tiêu, nếu cách một năm không gặp, có phải bà chủ Mã sẽ không nhận ra tôi không?”

Thi Nhân cười ngồi kế bên bà ấy, khuôn mặt tươi cười nghênh đón khiến bà chủ Mã cũng không còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng nữa, bà ấy thở dài: “Thi Nhân, để cô chê cười rồi.”

“Xử lý của tập đoàn về chuyện này có chút vấn đề, tôi thật có lỗi, đem đến cho bà ảnh hưởng không tốt.”

Bà chủ Mã bỗng nhiên nở nụ cười: “Điều này sao có thể trách cô, tình cách của ông Mã nhà chúng tôi thế nào tôi hiểu nhất, không phải Triệu Uyển Nhi của tập đoàn các người, ngày mai còn có thể có Lý Uyển Nhi. Mấy năm nay tôi đều đối mặt như thế. Không phải ai cũng giống Tiêu Khôn Hoằng nhà các người, dốc lòng trung thành.”

“Trên thế giới này, không có người đàn ông dốc lòng trung thành.”

Thi Nhân kéo tay bà chủ Mã: “Chúng ta chỉ có thể tự mình mạnh mẽ, dù sao còn có con nhỏ, còn có bạn bè, người nhà đâu chứ.”

“Tôi nghĩ đến cô sẽ lợi dụng tình huống bi thảm của chính mình để có được sự đồng cảm của người khác, hoặc là khiêm tốn một chút. Cô đó, nói chuyện thật khiến người khác khó ưa.”

Tuy rằng bà chủ Mãn nói vậy nhưng tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Bà ấy chỉ chỉ vào trán Thi Nhân: “Người này cô có thể mang đi, cô thay tôi nói lại cho cô ta một câu: hay vọng cô ta tự giải quyết cho tốt, lần nữa tôi sẽ khiến cô ta vạn kiếp bất phục.”

“Được.”

“Được dịp tôi tới, tìm một thời gian dùng bữa đi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!