Trong bóng đêm yên tĩnh, hai người đàn ông giằng co.
Mạc Đông Lăng nhìn Diệp Tranh: “Nghe nói cậu là bác sĩ tâm lý?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì phiền cậu chăm sóc cho Tử Tây. Đợi sau khi cảm xúc của con bé ổn định hơn, tôi muốn nói chuyện với nó một chút. Có rất nhiều chuyện không giống như nó nghĩ, người đứng đằng sau tất cả đang bắt đầu hành động.”
Diệp Tranh hơi im lặng: “Tôi sẽ nói lại với cô ấy.”
Chuyện về người đứng đằng sau, anh ta cũng đã nghe Tiêu Khôn Hoằng nói qua.
Bây giờ người đứng đằng sau đang đến gần trong gang tấc, hướng về phía nhà họ Mạc, còn có cả Thi Nhân nữa.
“Được, làm phiền rồi.”
“Đây là chuyện tôi phải làm.”
Trận giao đấu ngắn ngủi giữa hai người đàn ông kết thúc, cuối cùng Mạc Đông Lăng nhìn anh ta: “Vì sao hôm nay cậu không ở đó? Đây là khoảng thời gian rất quan trọng.”
“Tôi có chút việc, Tử Tây cô ấy cũng biết.”
“Vậy là tốt rồi.”
Mạc Đông Lăng gật đầu: “Chăm sóc tốt cho nó. Dù sao thì con rể nhà họ Mạc chúng tôi cũng không nên thế này.”
“Cho đến bây giờ tôi không hề nghĩ đến việc làm một người con rể đúng quy chuẩn của nhà họ Mạc. Người tôi yêu là cô ấy. Chỉ cần Tử Tây vui vẻ, điều này tốt hơn bất cứ gì khác.”
Đối mặt với giợng nói khiêu khích của Diệp Tranh, Mạc Đông Lăng rất vui vẻ.
Có khí phách!
Ấn tượng về Diệp Tranh trong lòng lại tốt hơn rất nhiều, không phải người đàn ông yếu đuối không bảo vệ được em gái anh ta nữa rồi.
Sau khi Mạc Đông Lăng lái xe rời đi, anh ta nhìn về phía trợ lý: “Đi điều tra lịch trình của Diệp Tranh một chút. Xem thử hôm nay anh ta đi đâu.”
Nếu như người đàn ông này thật sự có thể tin tưởng, vậy thì một chút hành vi khác thường của anh ta thôi, nhất định cũng sẽ liên quan đến Tử Tây.
“Ông chủ, hôm nay Diệp Tranh mới quay về từ Singapo.”
Singapo?
Vì sao hết lần này đến lần khác ở thời điểm thế này lại đi Singapo?
“Đi điều tra xem anh ta đã làm những gì, đi những chỗ nào ở Singapo. Ghi hết lại toàn bộ cho tôi.”
Mạc Đông Lãng luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
——
Ngày hôm sau, Diệp Tranh nghe thấy Mạc Tử Tây nói mớ trong cơn ác mộng, anh ta vội vàng đi từ phòng bếp vào phòng ngủ.
“Tử Tây, em tình chưa?”
“Không cần, không phải tôi làm. Tôi không cố ý, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Mạc Tử Tây nhắm chặt mắt nói mớ, hai tay vung vẩy lên không trung, giống như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Diệp Tranh đau lòng nhìn cô, ôm cô vào trong ngực: “Không sao, tất cả đều qua rồi. Có anh ở đây. Đừng sợ.”
Mạc Tử Tây tỉnh lại từ trong giấc mơ, khoé mắt vẫn còn mang theo giọt nước mắt.
Thời điểm cô ấy nhìn Diệp Tranh, lập tức thở phào: “Là anh à.”
“Không phải anh thì còn có thể là ai?”
Diệp Tranh cũng không hỏi cô mơ thấy gì, chỉ lẳng lặng ôm cô: “Đói bụng chưa? Bữa sáng muốn ăn gì.”
“Bữa sáng là bánh trứng gà, còn có cả lòng trắng em thích ăn nhất. Em có thể ngửi được.”
“Thật thông minh.”
Diệp Tranh xoa đầu cô: “Rời giường đi rửa mặt súc miệng, thay quần áo rồi ăn cơm thật no. Không có việc gì là không thể.”
“Anh ôm em đi.”
“Được rồi, nữ hoàng của anh.”
Diệp Tranh ôm cô vào phòng tắm rửa mặt súc miệng.
Sau khi Mạc Tử Tây rửa mặt bằng nước lạnh xong, cả người đều tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhìn ánh nắng chiếu bên ngoài cửa sổ, tâm trạng cả người của cô đều tốt hơn rất nhiều.
Cô ấy sờ bụng: “Thật là đói.”
“Đi ăn cơm thôi.”
Diệp Tranh nắm lấy tay cô đưa đến trước bàn ăn, đưa cho cô một đĩa hoa quả: “Ăn trước một ít, bữa sáng xong ngay đây thôi.”
Mạc Tử Tây ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông bận bịu trong bếp, khuôn mặt kia thật là đẹp.
Phòng khách được trang trí bằng gỗ thô theo phong cách Nhật Bản, tạo cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp.
Khiến cho người ta lành lại rất nhanh.
Khi ở bên cạnh Diệp Tranh, tâm trạng của cô sẽ trở nên rất bình ổn, sẽ không rơi vào tình trạng cô đơn, khó kiềm chế được cảm xúc.
“Ăn cơm thôi, ngây người cái gì đó?”
Diệp Tranh đặt đĩa trước mặt cô, các trang trí vô cùng tinh tế, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Mạc Tử Tây cầm đũa: “Sao anh không hỏi em đã mơ thấy chuyện gì? Chắc hẳn em đã nói mớ nhỉ.”
“Cho dù là chuyện gì thì cứ ăn no rồi nói tiếp.”
Diệp Tranh sờ đầu cô. Với những biện pháp có thể làm cho tâm trạng của người bị bệnh trầm cảm trở nên tốt hơn, anh không phải người hiểu rõ nhất.
Không đành lòng nhìn thấy người con gái mình yêu bị khúc mắt tra tấn phải mắc bệnh trầm cảm.
Mạc Tử Tây nói cô đã giết Mạc Mộng Thần, anh không tin.
Có lẽ trước kia Mạc Tử Tây bốc đồng, ghen tỵ Mạc Mộng Thần có được tất cả, nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không ra tay với chị gái mình.
Anh ta vẫn luôn cảm thấy mặc dù Mạc Mộng Thần ngã sấp xuống nhưng không hẳn đã chết, chỉ là bị ngất đi thôi.
Nhưng cuối cùng Mạc Mộng Thần lại chết, điều này khiến anh ta rất chú ý.
Lúc Mạc Tử Tây rời khỏi hiện trường, nhất định còn có người khác đi qua nữa.
Bà Hách là một, nhưng còn người thứ tư nữa.
——
Trên internet bàn tán xôn xao.
Mạc Mỹ Đình thừa cơ bày tỏ cảm nhận của mình trên facebook, tất cả đều nhằm biện minh cho hành vi cố ý của Mạc Tử Tây, nói tốt cho Mạc Tử Tây.
Chẳng qua là cô ta càng như vậy thì lại càng không tốt cho Mạc Tử Tây.
Thi Nhân cảm thấy hành vi Bạch Liên Hoa này thật sự là khiến người ta thấy buồn nôn.
Dám bắt nạt Mạc Tử Tây đúng không, cũng không hỏi xem cô đây có đồng ý hay không.
Thi Nhân thẳng thừng chia sẻ lại bài viết của Mạc Mỹ Đình: “Tử Tây nhà chúng tôi có người chị họ tốt như thế này, thật sự là may mắn ba đời nha. Chị họ đã nói là không có hứng thú với vị trí thừa kế thì tuyệt đối đừng đổi ý nha. Đừng có trở thành một người phụ nữ dối trá, nói một đằng làm một nẻo nha. Chúng ta cùng nhau bảo vệ vị trí của Tử Tây, làm chị em tốt cả đời này nha.”
Rất nhanh sau đó, bài đăng này đã có một trăm nghìn lượt bình luận.
“Ôi trời ơi, đây là trận chiến với Bạch Liên Hoa sao?”
“Cao thủ đánh nhau, mỗi một chiêu đều trí mạng.”
“Cô là Trương Lương có mưu có kế thì tôi đây cũng có thang trèo tường nha.”
“Mấy chữ “nha” này đều rất là sâu sắc. Có thể xem như là vẽ rồng thêm mắt.”
Rất nhanh sau đó Triệu Nhược Trúc đã gửi tin nhắn Zalo cho Thi Nhân: “Ông trời ơi, chiêu này của bà chủ quá là đẹp rồi. Lời phát biểu này được bộ phận PR nhất trí khen ngợi, quá xuất sắc!”
Thi Nhân cười trả lời: “Cảm ơn lời khen của cô. Chỉ là tôi không quen với các hành động của một số người phụ nữ mà thôi.”
Lần này phải xem Mạc Mỹ Đình kia giả vờ thế nào.
Đâm lao thì phải theo lao thôi.
Sau khi Mạc Mỹ Đình nhìn thấy bài đăng của Thi Nhân lập tức bị chọc giận như thể cả người phát nổ. Vất vả lắm mình mới có thể đạt được độ thiện cảm, kết quả lại bị người bị nữ này cản đường.
Tức chết cô ta rồi.
Quả nhiên Thi Nhân kia cũng đáng ghét hệt như Tiêu Khôn Hoằng!
“Làm chuyện gì xấu rồi, cười vui vẻ như vậy?”
“Anh đoán xem.”
Thi Nhân mỉm cười ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy người đẹp đang mặc đồ tắm. Tỉ lệ dáng người hoàn mỹ kia, đường nhân ngư và cơ bụng cũng rất rõ ràng, đôi chân dài được bao quanh bởi chiếc khăn tắm.
Vô cùng đẹp trai!
“Em nhìn đủ chưa? Muốn anh đổi tư thế khác cho xem luôn không?”
Đôi mắt Thi Nhân sáng lên: “Ví dụ như là?”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô bằng ánh mắt xấu xa, vươn tay giật khăn tắm ra, trong phòng ngủ lập tức truyền đến tiếng hét chói tai của người phụ nữ.
“Cô gái này, đầu óc em đang nghĩ mấy chuyện không trong sáng đấy.”
Tiêu Khôn Hoằng tiện tay vắt khăn tắm lên cổ, cũng không phải là trần như nhộng, vừa vặn anh có mặc quần đùi.
Mặt Thi Nhân đỏ đến tận mang tai: “Tiêu Khôn Hoằng, anh lại trêu đùa em.”
“Anh đâu có trêu đùa em. Là do em nghĩ sai mà, cái này cũng trách anh sao?”
Thi Nhân: “...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!