Lúc Thi Nhân rời khỏi buổi trình diễn thời trang, trên mặt cô vẫn còn mang theo tức giận.
Người nhà họ Mạc đúng là vô trách nhiệm.
“Sao rồi, không tìm được người sao?”
Tiêu Khôn Hoẳng đứng bên ngoài chờ cô đi ra. Quả nhiên là đi ra có một mình, có thể mang người đi mới là lạ.
Bây giờ nhà họ Mạc chắc hẳn đang giữ người lại để hỏi cho rõ ràng.
“Họ nói Tử Tây đi rồi.”
“Quả nhiên là người cô gái thích bỏ nhà ra đi.”
Thi Nhân đạp anh một cú: “Không cho phép anh nói Tử Tây như vậy.”
“Người phụ nữ này, em dám giẫm anh!”
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày, nhìn dấu chân lưu lại trên đôi giày da sạch sẽ của mình, tâm trạng trở nên không thoải mái lắm.
Anh nhanh chân bước cùng cô ra ngoài, hai người lên xe rời đi.
Thi Nhân luôn gọi điện thoại cho Mạc Tử Tây, nhưng mà vẫn ở trạng thái tắt máy, tin nhắn zalo cũng không ai trả lời.
“Diệp Tranh đâu rồi, anh ấy có biết những chuyện xảy ra ở đây không?”
“Anh vừa nhắn tin cho anh ta. Bây giờ chắc anh ta đang trên máy bay rồi.”
Thi Nhân thở phào: “Diệp Tranh nhất định có thể tìm thấy cô ấy.”
Cô nhìn thấy buổi trình diễn thời trang hôm nay đã trở thành từ khoá nóng, những phóng viên đưa tin kia thật sự đáng ghét, vậy nên cô thẳng thừng đưa tay đóng giao diện lại.
Bỗng nhiên Thi Nhân quay đầu nhìn anh: “À phải rồi, vừa nãy anh nói với em chuyện này có điều gì đó ẩn giấu đúng không?”
“Đúng vậy, anh cho em mười phút suy nghĩ.”
Thi Nhân: “...”
Cô nghiêng người nhìn anh: “Anh đừng có thừa nước đục thả câu.”
Người đàn ông quay đầu, giữ lấy khuôn mặt cô: “Gặp phải vấn đề xảy ra, em cần tự mình suy nghĩ, không thể lúc nào cũng dựa vào người khác được.”
“Nếu anh còn quan tâm thì sẽ bị rối tung lên.”
“Nghe như anh đang lấy cớ.”
“Không nói thì không nói, ai thèm chứ.”
Thi Nhân lập tức ngồi ngay ngắn lại, tức giận đùng đùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Sau đó nhìn thấy bóng dáng của anh phản chiếu lên cửa kính, sườn mặt của anh ấy thật sự là quá đẹp mắt rồi.
Đẹp như vậy, cho dù là có làm ra chuyện gì cũng đều muốn tha thứ cho anh.
Nhưng mà vừa rồi anh rất quá đáng.
Cô phải thể hiện mình tức giận mấy phút. Sau đó đầu óc không kìm được bắt đầu suy nghĩ, vì sao lại biến thành tình trạng này?
Đầu tiên, Mạc Tử Tây không phải dạng người như thế.
Vậy nên, sở dĩ cô ấy làm như vậy, nhất định là bị người khác uy hiếp ép buộc.
Người nào có khả năng sẽ uy hiếp Mạc Tử Tây?
Mạc Mỹ Đình, hay là người đứng phía sau?
Thi Nhân bừng tỉnh ngộ, sau đó quay đầu nhìn anh: “Em hiểu rồi.”
“Vừa đúng mười phút, không tệ.”
Tiêu Khôn Hoằng từ từ mở miệng: “Người đứng phía sau bắt đầu có hành động.”
“Có phải là Mạc Mỹ Đình không?”
“Vấn đề rất rõ ràng, người đứng phía sau muốn những gì.”
Thi Nhân hơi lo lắng: “Trong trường hợp như thế, chẳng phải Mạc Mỹ Đình đã thành công rồi sao?”
Cô cảm thấy có chút không cam tâm.
“Hoàn toàn chính xác. Trước mắt ngoại trừ Mạc Mỹ Đình thì không có người nào phù hợp hơn.”
“Vậy phải làm sao bây giờ, rắc rối quá.”
“Có lẽ còn một lựa chọn nữa.”
Người đàn ông nhìn cô thật kỹ, Thi Nhân bất ngờ: “Anh nói em à?”
Cho đến bây giờ cô vẫn không nghĩ đến việc tranh đoạt vị trí thừa kế của nhà họ Mạc.
“Đúng. Đồ đệ của ông cụ đều có tư cách tham gia, thiên phú của em rất cao. Nếu như em lấy lý do này ra làm điều kiện, có lẽ còn có cơ hội thay đổi ý của ông cụ bên kia.”
“Nhưng thế này không tốt lắm đâu, em luôn cảm thấy nó có hơi đáng khinh.”
Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa đầu cô: “Tuỳ em. Nhưng mà có lẽ là ông Mạc càng muốn em làm thế này. Bởi có thể kiềm chế được người đứng đằng sau một chút.”
“Làm sao có thể chứ, ông cụ vẫn luôn tâm niệm không để cho người ngoài nhúng tay vào chuyện của nhà họ Mạc.”
“Không. Mạc Đông Lăng không phải kẻ ngốc. Không phải anh ta vẫn luôn muốn bắt được người đứng đằng sau sao? Tình hình hiện tại, nếu có thêm một người nữa, thì kế hoạch của người đứng đằng sau có thể sẽ thất bại.”
Thi Nhân cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là vậy.
Nhưng mà quyết định này tương đối khó khăn.
Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên mở miệng: “Anh thấy trước hết em cứ đi tìm Mạc Tử Tây hỏi cho rõ ràng đã. Nếu như không phải không còn cách nào khác, anh thấy em cũng không cần thiết phải đi làm chuyện xấu đâu.”
Bằng không, ánh mắt người đứng đằng sau kia sẽ đặt hết lên người cô.
Quá nguy hiểm.
“Trước mắt cũng chỉ có thể như này.”
Thi Nhân thở dài, trước mắt vẫn chưa có tin tức gì cả.
——
Chuyện trong nhà họ Mạc rất huyên náo.
Tất cả mọi người đều đoán xem vì sao Mạc Tử Tây lại từ bỏ quyền thừa kế, mọi người không khỏi bàn tán về bao nhiêu thuyết âm mưu, cảm thấy Mạc Mỹ Đình đã giở trò gì đó.
Nhưng mà lúc Mạc Mỹ Đình đứng lên phát biểu trước mặt mọi người cũng đã làm vơi đi không ít nghi ngờ trong lòng họ.
Có lẽ bên trong còn một vài câu chuyện gì đó.
Sau khi Mạc Mỹ Đình quay về nhà họ Mạc, cô ta ngâm nga một bài hát rồi đi lên tầng, lại nghe được bên kia truyền đến tiếng cãi vã và cả tiếng ho khan của ông cụ.
Ôi chao, quả nhiên cãi nhau rồi.
Ông cụ cổ hủ kia khả năng sẽ không để Mạc Tử Tây nhận vị trí thừa kế này nữa, lần này cô ta nhất định phải thắng.
Mạc Mỹ Đình quay về phòng mình, gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Thế nào rồi?”
“Tất cả đều thuận lợi. Anh không thấy báo đài đưa tin hôm nay sao? Ở nhà họ Mạc mà còn gây chuyện lật trời thế kia. Lần này Mạc Tử Tây hoàn toàn không còn cơ hội nữa rồi. Ông cụ rất tức giận. Anh cũng biết ông cụ coi trọng thể diện của gia tộc thế nào mà.”
“Vậy là được rồi. Biểu hiện lúc sau của cô tốt lắm, sẽ có người tự động đề cử cô làm người thừa kế. Bây giờ chỉ còn một mình cô thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Mạc Mỹ Đình trả lời: “Con ngu Mạc Tử Tây kia, thật sự thì tôi cũng cảm thấy bất ngờ. Không nghĩ ra cô ta có thể làm ra những chuyện như vậy.”
“Con người mà, ai có thể lường trước chứ?”
Ngắt điện thoại, Mạc Mỹ Đình cất tiếng cười to. Ha ha ha thật sự là quá tuyệt vời.
Ngay lúc này ở một chỗ khác, có ba người đang ngồi trước máy nghe trộm.
Mạc Tử Hàn bỏ tay nghe xuống: “Điện thoại cúp máy rồi.”
“Có thể tra ra được người đứng đằng sau là ai không?”
“Kia chỉ là số điện thoại giả, không tra được là ai, lại còn dùng cả máy biến đổi giọng nói.”
Mạc Đông Lăng mở miệng: “Chỉ cần có thể xác định ai làm là được. Nhưng cuối cùng bọn họ đã dùng cái gì uy hiếp Tử Tây, khiến con bé làm ra những chuyện điên cuồng như vậy.”
“Con bé rất nhạy cảm, có lẽ chúng ta ít quan tâm nó quá rồi.”
Lời của ông cụ khiến cho Mạc Đông Lăng càng áy này hơn, Thi Nhân cũng đã nói với anh ta y như vậy.
“Để cháu cho người đi tìm nó. Sau đây tạm thời kéo dài chuyện liên quan đến người thừa kế. Cháu muốn để ý tình huống của Tử Tây một chút.”
Ông cụ gật đầu: “Cũng được. Chúng ta án binh bất động, người đứng đằng sau nhất định sẽ không chờ được, đến lúc đó cứ ngồi xem đám người kia khoa tay múa chân đi.”
Lâu như vậy, cũng đã đến lúc rồi.
——
Sau khi máy bay hạ cánh Diệp Tranh lập tức đi tìm Mạc Tử Tây.
Anh ta về đến nhà, phát hiện ra trong nhà không bật đèn, nhưng mà trước cửa có giày.
“Tử Tây?”
Diệp Tranh không bật đèn, tìm được Mạc Tử Tây đang nằm ngủ trên ghế salon.
Anh ta khẽ thở dài một hơi, bế Mạc Tử Tây đặt lên giường.
Thấy vệt nước mắt còn đọng trên mặt cô, Diệp Tranh không ngờ sự việc đã phát triển thành như thế này rồi, chẳng lẽ đối phương thật sự có chứng cứ sao?
Nếu như không có chứng cứ chính xác, chắc hẳn Mạc Tử Tây sẽ không thỏa hiệp.
Điện thoại di động của Diệp Tranh vang lên, anh ta nhìn thoáng qua một chút, tin nhắn gửi đến từ một dãy số lạ: “Xuống lầu.”
Ai vậy?
Diệp Tranh đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy một chiếc xe đang dừng dưới lầu, nhưng không thấy rõ người đến là ai.
Chẳng lẽ đây là người đứng sau tất cả?
Diệp Tranh đi thẳng xuống dưới lầu, đi đến trước chiếc xe kia: “Anh là ai?”
Cửa xe hạ xuống, Mạc Đông Lăng nhìn anh ta: “Tử Tây sao rồi?”
“Cô ấy không tốt lắm.”
Sắc mặt Diệp Tranh cũng không tốt đẹp gì: “Ở nhà họ Mạc cô ấy vẫn luôn không vui vẻ.”
“Rất xin lỗi, công việc của tôi quá bận, không để ý đến nó.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!