Buổi họp báo cuối cùng trở thành một mớ hỗn độn.
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Anh gọi điện thoại hỏi Diệp Tranh, xem đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tại sao cô ấy lại nói từ bỏ đột ngột như thế?
Hơn nữa tâm trạng của Mạc Tử Tây có vẻ không ổn.
Thi Nhân lo lắng.
"Được, được rồi, anh hỏi ngay đây, đừng chạy lung tung.”
Tiêu Khôn Hoằng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, anh bấm điện thoại gọi Diệp Tranh: "Này, anh đi đâu vậy? Sao hôm nay anh lại vắng mặt trong một sự kiện quan trọng như thế hả. Nói thật anh làm bạn trai kém quá rồi.”
"Tôi đang điều tra một số thứ ở nước. Đã xảy ra chuyện gì với Tử Tây hả? Hôm nay mọi chuyện có thuận lợi không?"
"Thuận lợi cái qq ấy!"
Thi Nhân giật điện thoại: "Tử Tây công khai tuyên bố sẽ từ bỏ quyền thừa kế, đồng thời cũng tiến cử Mạc Mỹ Đình. Anh nói xem mọi thứ diễn ra thuận lợi không hả.”
“Quả nhiên mọi chuyện vẫn như thế.”
"Diệp Tranh, anh biết cái gì đúng không? Tôi thấy Tử Tây có vẻ không đúng lắm.”
Diệp Tranh ở bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó nói: "Cô giúp tôi trông chừng em ấy trước, bảo đảm em ấy không sao, về sau tôi sẽ nói mọi chuyện.”
"Diệp Tranh, giờ anh nhất định phải nói rõ ràng cho tôi.”
Nhưng điện thoại đã bị cúp máy.
Thi Nhân có chút phiền muộn: "Hai người này làm sao vậy, tại sao Diệp Tranh lại đi tới nước S? Đúng là đàn ông không đáng tin cậy.”
"Suỵt!"
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: "Chuyện này không đơn giản, đừng có nói lung tung. Diệp Tranh không phải người như vậy đâu. Anh ta làm chuyện này chắc chắn là có lý do. Lý do này nhất định phải liên quan đến sự bất thường ngày hôm nay của Mạc Tử Tây.”
Anh liếc nhìn những người có mặt trên sân khấu, sau đó anh thấy Mạc Mỹ Đình bước lên.
Hiện trường gỡ ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
"Người phụ nữ đó muốn làm gì?"
Khi Thi Nhân nhìn thấy Mạc Mỹ Đình trên sân khấu, thì cô bỗng nghiến răng ken két, cô ta muốn làm gì hả?
"Xin lỗi mọi người vì chuyện ngày hôm nay. Mọi người đừng quan tâm tới những điều Mạc Tử Tây vừa nói. Nhà họ Mạc sẽ bàn lại chuyện người thừa kế sau, sau đó sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
Mạc Mỹ Đình thoải mái đứng trên sân khấu, dáng vẻ của cô ta thu hút được rất nhiều hảo cảm.
Các phóng viên lần lượt quay sang cô ta: "Cô Mỹ Đình, tại sao vừa rồi cô hai lại nói như vậy?"
"Hiện tại chuyện này không tiện tiết lộ.”
"Cô Mỹ Đình, cô số hai tiến cử cô làm người thừa kế, vậy có nghĩa tương lai cô sẽ là người thừa kế sao.”
Một nụ cười thoáng xuất hiện trong lòng Mạc Mỹ Đình.
Tuy nhiên cô ta lại trả lời: "Thật ra ai thừa kế không quan trọng. Dù sao chúng tôi cũng là người một nhà. Tôi lo lắng hơn cho tình trạng tinh thần của Mạc Tử Tây lúc này hơn, và tôi cũng hy vọng em ấy có thể sớm bình phục.”
Nói xong thì Mạc Mỹ Đình bỏ đi.
Tuy nhiên Thi Nhân đã chặn cô ta lại: "Cô đã đe dọa Mạc Tử Tây cái gì hả?"
Cô biết Mạc Mỹ Đình chắc chắn sẽ giở trò gì đó.
"Cô Tiêu, nói chuyện phải có trách nhiệm. Tôi không làm gì cả.”
"Ồ, cô nghĩ tôi sẽ tin hả?”
Thi Nhân nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Mạc Mỹ Đình thì vô cùng tức giận, nếu không liên quan gì tới cô ta thì cô đi đầu xuống đất.
"Tin hay không là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi.”
Mạc Mỹ Đình muốn rời đi, nhưng Thi Nhân cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên cô đã ngăn Mạc Mỹ Đình lại: "Nếu hôm nay không nói rõ ràng thì đừng mong rời đi?"
"Cô bị bệnh hả?"
Khi Mạc Mỹ Đình đang định mắng tiếp thì cô ta lại nhìn thấy người đàn ông nguy hiểm đứng sau lưng Thi Nhân, cô ta lập tức điều chỉnh lại biểu cảm: “Thi Nhân, nếu cô thật sự muốn biết thì có thể trực tiếp hỏi Mạc Tử Tây, cô quấn lấy tôi thì có ích lợi gì. Tôi không bắt cô ấy từ bỏ, cô ấy tự nguyện làm thế!”
Thi Nhân khựng lại, cô nhìn Mạc Mỹ Đình rời đi.
Nhưng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Đừng làm ra vẻ mặt đau khổ đó.”
Người đàn ông véo mặt cô rồi nói: "Chuyện này chắc chắn sẽ có cách giải quyết, hiện giờ em phải chú ý đến Mạc Tử Tây trước. Cô ấy có tiền sử bỏ nhà đi đấy.”
"Anh nói đúng.”
Thi Nhân vội quay đầu chạy đi, Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy bộ dạng vội vàng của cô thì khẽ thở dài: "Đúng là hấp tấp, không giống bà mẹ ba con chút nào.”
"Quan hệ của hai người tốt như thế sao"
Tiêu Khôn Hoằng nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn sang, một người đàn ông bước ra từ sau cửa, anh nhướng mày nói: "Giang Quốc Thành, hay anh nên gọi cậu là Tiêu Vinh?"
Mạng lớn thật!
"Ồ, sao anh nhận ra tôi?"
"Mỗi người đều sẽ có điểm yếu của riêng mình.”
"Nhưng lúc đó tôi rõ ràng đã bắt cóc Tiêu Đào Hy, rồi dùng cô ấy để đe dọa anh.”
Tiêu Khôn Hoằng bật cười: "Đúng vậy, nhưng Tiêu Đào Hy vô duyên vô cớ bị cậu bắt cóc. Dù chưa hoàn toàn bình phục nhưng em ấy cũng không ngu ngốc. Tự dưng bị cậu bắt cóc như thế cũng rất kì lạ. Vì vậy anh đã cược một phen, và giờ thì anh đã thắng.”
"Tiêu Khôn Hoằng, anh đã từng nghĩ tới nếu như anh thua thì sao không?"
Vẻ mặt của Tiêu Vinh trở nên lạnh lùng: "Nếu thua thì cô ấy sẽ ra sao? Anh đã nghĩ đến chưa hả? Người nhà họ Tiêu ai cũng máu lạnh và tàn nhẫn như vậy.”
"Bắt đầu lên án anh hả. Còn cậu thì sao? Cậu lợi dụng em ấy, khiến em ấy trải qua những chuyện tồi tệ này một lần nữa. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả sao. Tôi và anh khác gì nhau ấy hả? Ít nhất thì tôi đã bảo vệ em ấy.”
"Đừng nói những lời ngụy biện vớ vẩn này nữa.”
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn thời gian: "Nếu như thế thì anh cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, nhưng anh nhắc nhở cậu, tốt nhất đừng đến quá gần Thi Nhân. Cả cuộc đời coi như đi tong trong tay em ấy. Thì cậu có thấy nực cười không?"
"Đây là việc của tôi.”
Tiêu Viên nhìn anh ta: "Anh hình như có chút khác thường so với trước kia.”
"Con người sẽ thay đổi thôi. Cậu đừng có giở trò gì nữa, nếu không anh có thể giết cậu thêm một lần nữa đấy.”
Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng rời đi, nhưng trong mắt anh lại lóe lên vẻ phức tạp.
Sau này anh phải cẩn thận, nếu không sẽ bị Tiêu Viễn phát hiện.
Mối quan hệ giữa bọn họ đã từng rất tốt, hai người cũng hiểu rõ nhau, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đi đến bước này.
Kẻ chết người sống.
Thi Nhân tức giận nhìn thấy Mạc Đông Lăng: "Tử Tây đâu?"
"Ưm ấy đi rồi.”
"Đi rồi? Đi đâu cơ?"
Mạc Đông Lăng nhướng mày: "Em ấy trước giờ đều ương ngạnh, quen thói trốn nhà đi. Lần này tôi thật sự phải dạy cho em ấy một bài học.”
Người nhà họ Mạc cũng hùa theo: "Mạc Tử Tây thật sự quá đáng. Hôm nay cô ấy thật sự đã khiến nhà họ Mạc vô cùng mất mặt.”
"Mạc Tử Tây không cố ý, em ấy chắc gặp khó khăn gì đó.”
"Ai cũng có khó khăn, nhưng em ấy không thể cứng đầu như vậy được. Nếu thực sự không muốn làm người thừa kế thì hãy nói cho tôi biết sớm hơn. Không phải thiếu em ấy thì không được, nhà học Mạc có rất nhiều tài năng xuất chúng.”
Thi Nhân tức giận nhìn Mạc Đông Lăng: "Trong mắt anh gia tộc là điều quan trọng nhất phải không? Anh chưa bao giờ quan tâm đến việc Tử Tây đang nghĩ gì hay muốn gì.”
Mạc Đông Lăng sững sờ, có phải như thế không?
Anh ta thật sự không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, Mạc Tử Tây không nói gì mà đã quay đầu bỏ chạy.
Anh ta biết chuyện này không đơn giản như vậy.
Những người đứng sau kia đã giở trò gì đó.
"Thật ra tôi..."
"Được rồi, tôi không muốn nghe lời giải thích của anh. Tôi sẽ tìm tìm Tử Tây. Chẳng trách Tử Tây không muốn quay lại nhà họ Mạc.”
Thi Nhân giận dữ bỏ đi.
Mạc Đông Lăng che đầu, đến là đau đầu.
Mạc Đông Lăng đuổi người nhà họ Mạc đi rồi thở dài một câu: "Em hai, em nghĩ thế nào?"
"Bây giờ em nghĩ kỹ lại thì thấy khi em tới gọi Tử Tây, thì Mạc Mỹ Đình đã đi cùng. Em đoán là có điều gì đó trong lời nói của cô ta. Có lẽ cô ta đã làm điều gì đó buộc Tử Tây phải từ bỏ quyền thừa kế của mình.”