Buổi họp báo sắp bắt đầu.
Tuy nhiên Thi Nhân không hề thấy Mạc Tử Tây xuất hiện, trong lòng cô có chút lo lắng: "Hôm nay cô ấy bận quá hả?"
"Có lẽ thế, dù sao quy tắc của nhà họ Mạc cũng rất nhiều.”
Tiêu Khôn Hoằng không quan tâm đến những thứ này cho lắm, dù sao hôm nay anh cũng chỉ tới chúc mừng mà thôi.
Thi Nhân nhìn thời gian, đến bây giờ vẫn chưa thấy ra, điều này khiến mọi người có chút lo lắng, hy vọng chỉ là cô suy nghĩ nhiều.
Người nhà họ Mạc đều rất bình thường, có lẽ không có chuyện gì.
Nhưng Diệp Tranh bên cạnh Mạc Tử Tây, nếu Mạc Tử Tây có chuyện gì đó không bình thường thì chắc hẳn anh ta sẽ nhận ra được.
Đến lúc rồi.
Mạc Đông Lăng liếc nhìn xung quanh: "Tử Tây sao còn chưa ra, đi hỏi xem em ấy có chuyện gì không.”
Mạc Tử Hàn gật đầu, sau đó đi tìm Mạc Tử Tây.
Nhưng mà anh ta lại gặp được Mạc Mỹ Đình, trong mắt cô ta hiện lên vẻ vui mừng: "Anh hai, anh tới đón em sao?"
"Anh đến tìm Tử Tây, buổi họp báo sắp bắt đầu, nhưng em ấy không hề xuất hiện.”
Mạc Tử Hàn liếc nhìn cô ta, hôm nay Mạc Mỹ Đình mặc một bộ váy rất kín đáo khác thường, anh ta bình tĩnh nói: "Anh đi qua xem một chút.”
"Anh hai, để em đi với anh. Có lẽ em Tử Tây đang căng thẳng.”
Mạc Tử Tây ngoan ngoãn đi theo phía sau Mạc Tử Hàn, trong mắt cô ta lóe lên vẻ tự hào, lúc này chắc Mạc Tử Tây đang trốn đi góc nào đó khóc lóc rồi cũng lên.
Hết cách rồi, ai bảo cô ấy đã làm ra chuyện không thể tha thứ được.
Đã qua bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn bị người khác phát hiện.
Hai người bước đến phòng thay đồ, có vài người làm đang đứng bên ngoài.
"Cô hai làm sao thế?"
"Cô hai bỗng dưng rất yên lặng, chúng tôi gõ cửa một lúc lâu nhưng cô ấy vẫn không có đáp lại, chúng tôi cũng không biết phải làm sao nữa.”
Mạc Tử Hàn đứng ở cửa: "Tử Tây, em sao vậy, họp báo sắp bắt đầu rồi, anh tới đón em.”
Nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Mạc Mỹ Đình thì thào: "Anh hai, buổi họp báo sắp bắt đầu. Nếu Tử Tây không đến thì sẽ ra sao?"
"Sẽ hoãn lại, chắc hẳn Tử Tây gặp chuyện gì đó.”
Sự lo lắng thoáng qua trong mắt Mạc Tử Hàn, lẽ nào Mạc Mỹ Đình đã làm gì đó?
Suy cho cùng thì cô ta vẫn luôn muốn kế thừa địa vị của nhà họ Mạc.
Hoãn lại sao
Đây không phải là kết quả mà cô ta Mong muốn.
Mạc Mỹ Đình hừ mạnh một tiếng, sau đó giơ tay gõ cửa thật mạnh: "Tử Tây, mau ra ngoài đi. Mọi người đang đợi cô đấy. Nếu cô không ra ngoài thì cũng khó lòng giải thích với cuộc họp báo bên ngoài kia Lúc này là thời điểm quan trọng, cô không nên giờ trò.”
Làm sao có thể hoãn buổi họp báo được chứ?
Điều cô ta muốn chính là con nhỏ Mạc Tử Tây chết tiệt kia sẽ công khai từ bỏ quyền thừa kế của mình, sau đó khiến nhà họ Mạc xấu hổ trước công chúng. Bằng cách này Mạc Tử Tây sẽ mất tư cách là người thừa kế.
Chỉ như vậy cô tA Mạci có cơ hội.
Mạc Tử Tây định trốn ở đây mãi làm gì hả.
Trốn tránh sẽ không giải quyết được vấn đề.
Mạc Tử Hàn nhíu mày, anh ta luôn cảm thấy lời Mạc Mỹ Đình có chút không đúng, anh bất giác nói: "Thôi bỏ đi.”
"Làm sao có thể bỏ đi được, hôm nay là Một sự kiện quan trọng đấy.”
Ngay khi Mạc Mỹ Đình vừa nói xong thì cánh cửa được Mạc ra.
Mạc Tử Tây nhìn đám người bên ngoài, vẻ mặt cô ấy mệt mỏi: "Anh hai, em..."
"Tử Tây, thời gian sắp đến rồi, sau này hãy nói chuyện sau. Bây giờ cô nên tới buổi họp báo đi.”
Mạc Mỹ Đình kéo cổ tay cô ấy, trong mắt cô ta xuất hiện vẻ đe dọa.
Cuối cùng Mạc Tử Tây cũng gật đầu, cô ấy bị kéo đến buổi họp báo. Mạc Mỹ Đình thấp giọng nói: "Cô phải từ bỏ quyền thừa kế trước mặt mọi người hiểu không? Nếu cô không đi lên thì tôi sẽ vạch trần cô là kẻ giết người. Cô lựa chọn đi.”
Mạc Tử Tây nhìn những người có mặt, cả người cô ấy như rơi xuống vực sâu.
Cô ấy cảm thấy rằng cả đời bản thân cũng không thể thoát khỏi hố sâu này, và cô ấy sẽ phải sống trong cảm giác tội lỗi mãi mãi.
Có lẽ từ bỏ quyền thừa kế chính là để trừng phạt cô ấy.
Nếu chị Mộng Thần không có chuyện gì, thì cô ấy cũng sẽ không có cơ hội này.
"Tử Tây, em không thoải mái sao? Anh có thể nói với anh hai?"
Mạc Tử Hàn nghĩ có gì đó không đúng.
Có vẻ Mạc Mỹ Đình đã làm gì đó, đúng như anh ta dự đoán, những người đứng sau sẽ không chịu ngồi yên.
"Mạc Tử Tây chỉ lo lắng thôi, cô ấy không sao đâu.”
Mạc Mỹ Đình nhanh chóng cắt ngang lời nói của Mạc Tử Hàn, sau đó cô ta đẩy Mạc Tử Tây lên sân khấu: "Tử Tây, tôi tin cô sẽ làm được. Dù sao thì ông nội, anh cả, anh hai đều đang nhìn và đợi chị đấy.”
Lời nói của Mạc Mỹ Đình tràn đầy vẻ đe dọa, cô ta đã chỉ đích danh những người trong nhà họ Mạc.
Mạc Tử Tây cứng ngắc bước lên sân khấu, ngay cả khi cô ấy đi ngang qua Thi Nhân thì cô ấy cũng không nhận ra Thi Nhân đang chào mình.
Cô ấy nên lựa chọn như thế nào đây?
Sau khi nhân vật chính lên sân khấu thì máy quay của các phóng viên đều hướng vào Mạc Tử Tây.
Thi Nhân ở trên khán đài cau mày nhìn cảnh này: "Tử Tây có gì đó không đúng!"
"Chỗ nào không đúng?"
"Vừa rồi em chào mà em ấy không đáp lại.”
"Chị em tốt bỗng dưng trở thành người thừa kế của nhà họ Mạc. Vì thế em mới trở nên nhạy cảm đúng không?"
Thi Nhân vặn eo Tiêu Khôn Hoằng: "Đừng nói nhảm.”
Cô không nhạy cảm vì lý do này.
"Xin chào mọi người, rất cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi họp báo ngày hôm nay. Tôi cũng muốn thông báo với mọi người một điều. Tôi đã suy nghĩ rất lâu mới dám quyết định nói ra.”
Mạc Tử Tây đỏ ửng mắt nhìn những người trên khán đài: "Tôi nghĩ bản thân không có đủ năng lực, cũng chưa sẵn sàng làm người thừa kế, cho nên tôi tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế.”
Những lời này đã khiến toàn trường trở nên náo động, từ bỏ quyền thừa kế?
Đùa nhau hả?
Các phóng viên vội vã quay camera vào Mạc Tử Tây, đây là một tin tức vô cùng sốc.
Cô hai nhà họ Mạc thực sự đã từ bỏ quyền thừa kế.
Mọi người đều biết rằng không phải trước đây cô hai và Mạc Mỹ Đình đều tranh giành vị trí người thừa kế sao?
Chuyện gì đã xảy ra giữa chừng vậy?
Những gì Mạc Tử Tây nói thật sự rất bất ngờ.
Thi Nhân đứng dậy nhìn người đứng trên sân khấu: "Tử Tây, em có chuyện gì vậy?"
Tại sao cô ấy đột nhiên nói muốn từ bỏ quyền thừa kế?
Trước đây cô ấy không như thế, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra trong vài ngày qua.
Mạc Đông Lăng híp mắt nhìn chằm chằm sân khấu, sắc mặt anh ta trở nên vô cùng xấu, anh ta nhìn Mạc Tử Hàn: "Làm sao vậy? Vừa rồi hai người gọi em ấy cũng nói như thế sao?"
Mạc Tử Hàn dừng lại: "Em không rõ.”
Mạc Mỹ Đình giả vờ ngạc nhiên: "Trời ơi, Tử Tây bị làm sao thế, ngạc nhiên quá.”
Vừa nghe đã cảm thấy có vấn đề.
Nhưng Mạc Đông Lăng không phản bác lại, anh ta lạnh lùng nói: "Con bé thật sự quá tùy tiện, úc này mới tuyên bố từ bỏ. Đây là trò trẻ con sao?"
"Anh hai, anh đừng quá tức giận, chắc Mạc Tử Tây có lý do riêng?"
Mạc Mỹ Đình giả vờ thông cảm, nhưng trong lòng thì vô cùng vui vẻ.
Cô ta nhìn Mạc Tử Tây trên sân khấu với nụ cười thành công.
Mạc Tử Tây hít sâu một hơi: "Tôi muốn nói lời xin lỗi với tất cả mọi người ở đây. Thật ra tôi nghĩ Mạc Mỹ Đình thích hợp làm người thừa kế hơn tôi.”
Câu nói cuối cùng càng khiến mọi người sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!