Nhà học Mạc vô cùng nhộp nhịp.
Người ra người vào tấp nập.
Mạc Mỹ Đình đứng trước gương nhìn mình bên trong: "Lấy quần áo mới mua hôm qua ra cho tôi.”
Người hầu đi lấy quần áo, sau đó bỗng dưng thốt lên một câu: "Sao lại như thế chứ?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Mạc Mỹ Đình bước tới, cô ta nhìn thấy vết son trên quần áo của mình, đây chắc chắn không phải sự cố, nhất định là có người cố tình.
Sắc mặt cô ta tối sầm lại: "Chuyện này là sao, cô lấy quần áo kiểu gì thế hả?"
"Cô chủ, chúng tôi cũng không biết.”
Trợ lý nhanh chóng nói: "Cô chủ, tôi không có son môi nhãn hiệu này, không biết ai đã cố ý ném thỏi son vào.”
"Hôm qua khi cô đi lấy quần áo thi có ai ở bên cạnh?"
Dù sao nhân viên cửa hàng cũng không thể làm chuyện này, bọn họ sẽ sợ bị truy cứu trách nhiệm, hơn nữa cũng không có khả năng đền tiền mấy bộ quần áo này.
“Hình như lúc đó cô Tiêu vẫn chưa đi, cũng đang thanh toán ở bên cạnh.”
"Ồ, vậy tôi biết là ai rồi.”
Mạc Mỹ Đình suy nghĩ bằng ngón chân cũng biết là do Thi Nhân giở trò. Chẳng lẽ lại nghĩ rằng sử dụng phương pháp này sẽ ngăn cản được cô ta tham dự buổi họp báo hôm nay sao?
Đúng là ngây thơ!
Cô đã đợi ngày hôm nay rất lâu rồi.
"Cô chủ, giờ phải làm sao?"
"Nếu tương lai chuyện như thế này vẫn xuất hiện, thì cuốn xéo ngay cho tôi.”
Trợ lý mới thật sự rất ngốc, hoàn toàn không so được với người trước.
Lần trước vì phạm sai lầm nghiêm trọng mà trợ lý của cô bị ông chủ mang đi, bây giờ trợ lý mới là do nhà họ Mạc tìm cho, cô ta ngốc chết đi được.
Mạc Mỹ Đình đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nên cô ta đi thẳng đến chỗ Mạc Tử Tây đang ở.
Cô ta đẩy cửa vào, nhìn thấy Mạc Tử Tây đang thay quần áo thì đôi mắt hơi híp lại: "Mạc Tử Tây, cô nghĩ kỹ rồi chứ?"
Mạc Tử Tây dừng lại, cô ấy nhìn những người xung quanh: "Mọi người ra ngoài hết đi.”
Sau đó trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mạc Mỹ Đình cẩn thận nhìn cô ta: "Mạc Tử Tây, hôm nay trông cô có vẻ rất tốt nhỉ, cô không quên những gì trước đây tôi đã nói với cô chứ?"
"Tôi biết, nhưng sau khi tôi nghĩ lại thì thấy cô nói không hoàn toàn đúng, thế nên tôi sẽ không nhường cho cô.”
"Mạc Tử Tây, cô muốn chết hả?"
Mạc Mỹ Đình thật sự không ngờ Mạc Tử Tây sẽ hối hận, mấy ngày nay không thấy đâu, cô ta còn tưởng rằng Mạc Tử Tây đã bị đả kích mạnh mẽ, không dám ra ngoài gặp người khác.
Không ngờ sau khi trốn đi mấy ngày.
Lại cảm thấy hối hận.
"Làm phiền cô nói năng tôn trọng nhau chút.”
Mạc Tử Tây kéo lấy tay Mạc Mỹ Đình, cô ấy lạnh lùng nói: "Về những chuyện cô đã nói, tốt nhất đừng có nói lung tung khắp nơi mà không có chứng cứ, kẻo tổn hại thanh danh nhà họ Mạc, đến lúc đó cô biết hậu quả như thế nào rồi đấy.”
"Tôi thật sự không nhìn ra Mạc Tử Tây cô lại mặt dày như thế.”
Mạc Mỹ Đình còn không ngờ cô ấy thậm chí còn dám cắn lại.
"Đều mặt dày như nhau cả thôi. Tôi cảnh cáo Mạc Mỹ Đình cô, những thứ hiện giờ cô đạt được đã đủ rồi, dùng cả đời cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu cô dám làm những chuyện hại nhà họ Mạc, thì tôi sẽ vạch trần thân phận của cô, để xem đời này cô có thể xoay người được không.”
"Vạch trần thân phận, thân phận của tôi chính là cô chủ đằng ngoại của nhà họ Mạc.”
Mạc Mỹ Đình yên tâm về điều này, cô tin không ai có thể phát hiện ra.
Cô ta nhìn Mạc Tử Tây: "Cô muốn chứng cứ không, tôi sẽ cho cô xem.”
Mạc Tử Tây chậm rãi khép tay lại, cô ta không có chứng cớ đúng không, Diệp Tranh cho rằng Mạc Tử Tây chỉ đang lừa dối cô thôi. Nếu có bằng chứng thì cô ta đã được đưa ra từ lâu rồi.
Còn cần gì sử dụng cách đe dọa như thế nữa?
Mấy ngày nay Diệp Tranh luôn ở bên cạnh giúp cô nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Diệp Tranh nói có thể chị Mộng Thần lúc đó vẫn chưa chết.
Mạc Mỹ Đình mở bức ảnh, đó là cảnh Mạc Mộng Thần đang nằm trên vũng máu.
Á!
Mạc Tử Tây kinh hãi lùi lại mấy bước, không thể nào, tuyệt đối không thể.
Làm sao cô ta lại có bức ảnh này?
"Mộ Tử Tây, hiện tại cô nên tin đi.”
"Sao lại có ảnh, lúc đó cô có ở đó xem? Làm sao cô lại lấy được ảnh?"
"Đương nhiên là có người đưa ảnh cho tôi rồi. Nếu không muốn người khác biết thì đừng có làm.”
Mạc Mỹ Đình tỏ vẻ đe dọa: "Ngoài những thứ này ra tôi còn có âm thanh và hình ảnh khi cô trốn khỏi hiện trường. Cô muốn tôi gửi cho anh cả, anh hai và ông cụ xem không?"
"Đừng, đừng đưa cho bọn họ.”
Mộ Tiểu Tây ngồi sụp xuống mặt đất, cô ấy nhìn Mạc Mỹ Đình: "Cô là ai?"
"Tôi là Mạc Mỹ Đình, cô chủ đằng ngoại của nhà họ Mạc. Hãy ngoan ngoãn làm theo những gì tôi đã nói, nếu không cô sẽ không muốn thấy chuyện tiếp theo xảy ra đâu?"
Mạc Mỹ Đình cười khúc khích, sau đó cô ta dứt khoát rời đi.
Khi trở lại phòng thì vẻ mặt cô ta có chút nghiêm túc.
Cô ta chưa từng nghĩ Mạc Tử Tây lại dám đổi ý, chuyện này thật sự đáng lo ngại, cũng may cô ta cũng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Ha ha, lần này Mạc Tử Tây không dám đổi ý đâu.
Muốn đấu với tôi hả, còn non lắm.
...
Buổi họp báo rất náo nhiệt.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng tới cùng với cùng nhau. Lần này cả hai đều ăn mặc rất lịch sự.
Kết quả đã khiến cô thất vọng.
Cả hai khoác tay nhau bước vào buổi họp báo, rất nhiều người đã có mặt ở đây.
Thi Nhân nhìn xung quanh, cô chỉ thấy những người của nhà họ Mạc, nhưng không phải là Mạc Tử Tây.
Có lẽ nhân vật chính,hôm nay sẽ rất bận rộn.
"Cô Tiêu, anh Tiêu, chào mừng hai người.”
Mạc Đông Lăng bước tới, trên mặt thoáng qua nụ cười, có vẻ tâm trạng anh ta rất tốt.
Dù sao có thể khiến Mạc Tử Tây làm người thừa kế lần này, thì kế hoạch của đám người phía sau kia sẽ bị đổ bể. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi đã thấy rất vui rồi.
Bây giờ cần đợi những người phía sau lộ mặt thôi.
Mạc Đông Lăng duỗi tay ra, nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại duỗi tay ra trước, anh không cười: "Tất nhiên tới đây chúc mừng rồi.”
Hai người liếc nhìn nhau, Mạc Đông Lăng đột nhiên nói: "Nhưng mà lần trước tôi tới tập đoàn tìm giám đốc Tiêu, nhưng hình như phòng anh lại đang giấu giếm ai đó.”
Giấu cô nàng nào đó sao?
Khi Thi Nhân nghe thấy câu này thì cô lập tức nhìn Tiêu Khôn Hoằng với ánh mắt lên án.
"Mạc Đông Lăng, anh nói thì phải đưa ra bằng chứng. Tôi giấu cô nàng nào đó trong phòng khi nào hả, muỗi trong phòng tôi còn là giống đực nữa đấy, thậm chí còn không có một sinh vật giống cái nào.”
Tiêu Không Hoằng lúc đầu còn hơi hoang mang, nhưng sau đó anh càng nói thì càng tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Anh không làm gì sai cả.
Thi Nhân nở một nụ cười cứng nhắc: "Tiêu Khôn Hoằng, anh có thể nói rõ cho em biết không.”
"Mạc Đông Lăng, anh nói rõ cho tôi ngay, chuyện xảy ra khi nào? Đừng vu oan cho người khác.”
"Nửa tháng trước, sau khi trận đấu quốc tế Bạch Hoa kết thúc. Tôi vốn định tới tìm cô Tiêu, nhưng lại phát hiện hình như có người đang núp dưới bàn làm việc của anh Tiêu đây.”
Khụ Khụ.
Sắc mặt Thi Nhân bỗng chốc đỏ lên, cô nhanh chóng kéo Tiêu Khôn Hoằng lại: "Anh qua đây cho em, em phải hỏi rõ ràng.”
"Đó rõ ràng là…”
"Anh im ngay!"
Hai vợ chồng bọn họ rời đi.
Mạc Đông Lăng nhướng mày nhìn sang, người trốn trong ngăn bàn thật ra là Thi Nhân!
Nhìn biểu hiện của Thi Nhân thì anh ta đã đoán được chân tướng.
Haiz, sự hiểu lầm này lớn thật.
Về sau nhất định phải dạy dỗ cô cho tốt, không nên làm thế với đàn ông.
...
Thi Nhân đỏ mặt đi đến bên cạnh, khi nhìn thấy Mạc Đông Linh không đi theo mình thì cô thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: "Sao, em không giải thích rõ ràng hả?"
"Cái này hay ho gì mà cần giải thích chứ.”
"Nếu không giải thích rõ ràng thì oan anh quá?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!