Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Thi Nhân không muốn gặp Mạc Mỹ Đình, gặp phải cô ta thật sự khiến cô tụt cả mood.

Dù sao bây giờ Mạc Mỹ Đình cũng không thể tạo lên bất kỳ sóng gió nào nữa.

Nhưng vì Thi Nhân cũng là người nổi tiếng, nên cô vừa quay đầu định đi đến cửa hàng tiếp theo thì đã bị nhân viên phát hiện ra. Mạc Mỹ Đình ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy Thi Nhân đứng ở cửa thì mỉm cười: "Cô Tiêu, trùng hợp ghê!"

Thi Nhân dừng bước, rồi cô tự nhiên quay đầu lại: "Thế giới này nhỏ thật đấy.”

"Đúng thế, thật sự rất nhỏ. Cô cũng tới xem trung tâm thương mại mới khai trương này sao?"

"Người có mắt là nhìn thấy ngay.”

Thi Nhân đi thẳng vào cửa hàng, dù sao thì cô cũng đã đến rồi, nếu bây giờ mà trực tiếp rời đi thì người khác sẽ nghĩ rằng cô sợ Mạc Mỹ Đình.

Thua gì thì thua chứ không được thua khí thế.

Tại sao cô phải rời đi chứ!

"Cô Tiêu, tôi có thể giúp gì cho cô?"

Dù sao Thi Nhân cũng rất đáng giá, đi theo cô thì chắc chắn không thiếu tiền.

"Để tôi xem đã, có cái nào mới không?"

"Có ạ.”

Nhân viên rất nhiệt tình, điều này khiến Mạc Mỹ Đình hơi không hài lòng, mấy người này đúng là đám hám lợi.

Vừa rồi vẫn còn nhiệt tình vây quanh đon đả với cô, nhưng bây giờ lại đang đi theo nịnh bợ Thi Nhân, ha ha.

Mạc Mỹ Đình nhìn mẫu mới trên tay Thi Nhân rôi nói thẳng: "Đóng gói mẫu mới đó lại cho tôi.”

Nhân viên bán hàng có chút xấu hổ, dù sao thì cô ta cũng đang đưa cho Thi Nhân xem.

"Không sao, đổi cái khác cũng được.”

Thi Nhân không thèm đoái hoài đến Mạc Mỹ Đình, cô rất hào phóng đổi một mẫu mới.

Nhưng khi xem tới cái tiếp theo thì Mạc Mỹ Đình lại nói: "Tôi cũng muốn cái này.”

Lúc này ngay cả kẻ ngốc cũng biết rằng Mạc Mỹ Đình đang nhắm vào Thi Nhân.

Không khí trở nên hơi gượng gạo.

Biểu hiện trên mặt Mạc Mỹ Đình tràn đầy vẻ khiêu khích: Cô có thể làm gì được chứ?

Thi Nhân cười gật đầu: "Không sao, đổi cái khác.”

Cô lén nháy mắt với nhân viên bán hàng: "Mang cho tôi loại đắt tiền nhất ra đây.”

Người bán hàng lập tức hiểu ý, cô ta vội vã đi đến lấy một số mẫu ra.

Mạc Mỹ Đình lại nói tiếp: “Tôi muốn tất cả những thứ đó.”

Thi Nhân cũng không tức giận: "Tiếp tục lấy cho tôi.”

Cô nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, chờ nhân viên bán hàng lấy túi và quần áo mới cho mình.

Lúc này cho dù Mạc Mỹ Đình có ngu ngốc thì cũng hiểu được rằng Thi Nhân đang cố ý.

Thi Nhân nhìn sang: "Tại sao không lấy nữa?"

"Mấy cái túi này xấu quá, lấy gì mà lấy?"

"Tôi lại nghĩ cô không mua nổi đấy. Nếu như thế thì đừng làm trò kề nữa, kẻo khiến người khác chê cười.”

Cú phản đòn của Thi Nhân cũng rất sắc bén, khiến người ta tức đến nổ phổi.

Mạc Mỹ Đình lập tức đứng dậy: "Ai không mua nổi chứ?"

"Nói cô đấy, không phải vừa rồi cướp đồ vui vẻ lắm sao? Sao giờ không cướp nữa, không biết hạn mức thẻ tín dụng mà nhà họ Mạc đưa cho cô có đủ không.”

Lời nói của Thi Nhân khiến nhân viên bên cạnh phải hít sâu một hơi, thật sự vô cùng độc ác, không khỏi khiến người nghe tức đến nổ phổi,

Thi Nhân tiếp tục nói: "Ở đây có loại người chỉ thích những thứ phù phiếm. Không giống như tôi, họ có tiền để tiêu nhưng lại rất kiệm lời. Tôi đã không ra ngoài mua quần áo từ lâu rồi."

Thi Nhân tiếp tục nói: "Ở đây có loại người chỉ thích những thứ phù phiếm. Không giống như tôi, mặc dù có rất nhiều tiền nhưng lại vô cùng tiết kiệm. Lâu rồi tôi không ra ngoài mua sắm gì cả.”

Cô cũng cố tình đưa thẻ đen cho nhân viên bán hàng, để Mạc Mỹ Đình nhìn thấy.

Mạc Mỹ Đình tức đến suýt ói ra máu: "Cô xài tiền phung phí của Tiêu Khôn Hoằng, ăn bám đàn ông thì có tư cách gì nói thế chứ?"

"Ít nhất một nửa số tiền của Tiêu Khôn Hoằng là của tôi. Đây là tài sản của vợ chồng chúng tôi.”

Thi Nhân mỉm cười nhìn cô ta: "Tôi đâu giống cô, nghèo kiết xác.”

"Cô!"

Mạc Mỹ Đình tức đến mức trôi cả phấn, dám nói cô ta nghèo kiết xác hả?

Cô ta là cô chủ đằng ngoại của nhà họ Mạc, cô ta nghèo chỗ nào chứ?

Cô ta cố gắng như thế chỉ để thoát khỏi cảnh nghèo khó, vậy mà vẫn có người nói cô ta nghèo. Cô ta làm sao nhẫn nhịn được đây.

Mạc Mỹ Đình đột nhiên bật cười nhìn Thi Nhân: "Có lẽ cô nói đúng. Quả thật bây giờ tôi nghèo hơn cô, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”

"Cô trúng vé số hả?"

"Cô mới mua vé số, tôi không thèm mua.”

Gương mặt Mạc Mỹ Đình đỏ bừng vì giận dữ, cuối cùng cô ta dậm chân bước đi, nếu ở lại nữa sợ rằng bản thân không nhịn nổi mà ra tay đánh người

Nhưng Tiêu Khôn Hoằng vẫn đang đứng đó, cô ta không dám ra tay.

Hiện giờ cuối cùng cô ta cũng đã ổn định được vị trí, ngày mai cô ta sẽ trở thành người thừa kế. Vì thế không cần quan tâm đến Thi Nhân.

Thi Nhân nhìn mọi người rời đi thì cảm thấy rất vui.

Đúng là cười trên nỗi đau của người khác thì thì niềm vui sẽ được nhân lên gấp đôi.

"Cô Tiêu, những mẫu mới vừa rồi chúng tôi có thể đến nơi khác lấy cho cô.”

Thi Nhân gật đầu: "Ừ, quẹt thẻ.”

Sau khi chọc quê Mạc Mỹ Đình một trận thì lát nữa cô nhất định phải đăng facebook, để chế nhạo nhỏ Mạc Mỹ Đình này một trận.

Nhân viên bán hàng vội vàng đi kiểm tra thẻ.

Lúc này Tiêu Khôn Hoằng mới chậm rãi đi tới: "Vui chứ?"

"Đương nhiên, vừa rồi anh đứng xem mà không tới giúp em gì cả?"

"Anh thì liên quan gì đến cuộc chiến giữa đám con gái các em chứ? Hơn nữa còn cần anh đối phó với cô ta hả? Anh tin rằng một mình em có thể làm được rồi.”

Trên mặt Thi Nhân hiện lên nụ cười: "Sao đột nhiên anh dẻo miệng thế?"

"Thế em nghĩ anh sẽ nói gì?"

"Theo tính cách trước đây của anh thì. ó lẽ anh sẽ chế nhạo chỉ số IQ của em.”

Tiêu Khôn Hoằng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ rời đi.

Vì bây giờ nếu anh dám nói một lời thì bản thân có thể bị nghi ngờ là có quan hệ với Mạc Mỹ Đình.

Anh sẽ không ngu ngốc như vậy đâu.

Thi Nhân luôn cảm thấy ánh mắt của anh lại đang khinh thường cô, như thể cô đã hỏi một câu rất ngu ngốc vậy.

Sau khi anh khôi phục trí nhớ thì Thi Nhân nhất định phải hỏi rõ ràng.

Có phải trước đây anh luôn chê cô ngu ngốc, nhưng chưa bao giờ để lộ ra không.

Khi Thi Nhân mua sắm xong và chuẩn bị rời đi, thì cô lại thấy túi đồ của Mạc Mỹ Đình, có vẻ cô ta không mua túi mà là quần áo.

Cô cố ý nghiêng người nhìn một cái: "Cô ta mua quần áo hả?"

"Vâng, cô ấy nói sẽ mặc trong một buổi lễ.”

Tham dự một buổi lễ, không phải là buổi họp báo ngày mai sao?

Mạc Mỹ Đình lại định giở trò gì đây hả?

Bữa tiệc không thuộc về cô ta mà lại cố tình ăn mặc đẹp đẽ như vậy, thì dù có nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Thi Nhân suy nghĩ một chút, sau đó nhìn sang nhân viên bán hàng: "Tôi nghĩ chiếc khăn lụa đó không tệ, giúp tôi lấy một cái đi.”

Sau khi đuổi khéo nhân viên bán hàng đi thì Thi Nhân lấy thỏi son trong túi ra, cô mở nắp rồi ném thẳng vào túi.

Sau khi làm mọi chuyện thì Thi Nhân giả vờ bình tĩnh lấy chiếc khăn lụa rồi rời đi.

Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cô đầy ẩn ý, ​​nhưng anh không nói gì, hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa hàng.

Người đàn ông cười khúc khích: "Không ngờ em lại làm chuyện như vậy?"

"Có nhiều thứ mà anh không ngờ tới lắm.”

"Trẻ con.”

"Đúng là trẻ con thật, nhưng trước kia mấy trò vặt này Mạc Mỹ Đình lại thiếu sao? Em chỉ thấy chướng mắt cô ta thôi. Dù sao ngày mai cũng đâu dành cho cô ta. Mạc Mỹ Đình có đi hay không cũng không quan trọng.”

Nhưng Thi Nhân vẫn hơi lo lắng về những gì Mạc Mỹ Đình nói.

Cô không biết người phụ nữ xấu này đang âm mưu điều gì.

...

Ngày hôm sau.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!