"Em đến nhà họ Mạc à?"
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày tỏ vẻ buồn bực: "Em tin lời tên đó nói sao, em có não không vậy hả? Nếu tên đó nói dối em thì sao?"
"Em nghĩ anh ta không có lý do gì để nói dối em.”
Thi Nhân suy nghĩ một lúc: "Hơn nữa thứ đó vẫn nằm trong tay em.”
"Chẳng lẽ Mạc Đông Lăng làm thế là vì thứ trong tay em sao?"
Tiêu Khôn Hoằng vò tóc cô tới rối tung lên, sau đó anh cười nói: "Đừng tin tưởng người khác dễ dàng như vậy, không chừng lại bị dắt mũi đấy. Bởi vì thứ trong tay em có thể uy hiếp được nhà họ Mạc, nếu không em nghĩ tại sao bọn họ lại lịch sự với em như thế?"
Cô nàng này đúng là ngu ngốc ghê.
Một câu nói dối như thế mà cũng tin ắng được.
"Tiêu Khôn Hoằng, anh đừng làm rối tóc em nữa, em cảnh cáo anh lần cuối đấy.”
"Vì sao chứ, anh để em xoa người lại là được chứ gì, chỉ cần em chạm tới được.”
Tiêu Khôn Hoằng khoanh tay hai tay trước ngực: "Nói thật, dù em có nhảy lên thì cũng chỉ có thể chạm tới vai anh thôi, mà dù có lấy hết sức nhảy cao hơn thì cùng lắm chạm được tới lỗ tai anh.”
Đồng thời anh cũng giơ tay để tính kHoằng cách cao thấp giữa bản thân và Thi Nhân.
Thi Nhân ngẩng đầu lên rồi trừng mắt nhìn anh, những lời này tuy không có tính công kích, nhưng lại vô cùng xúc phạm người ta.
Mặc dù những gì anh nói đều là sự thật cả, nỗi buồn của chân ngắn.
Cô quay đầu rời đi, hoàn toàn không để ý tới anh. Gần đây không biết tại sao anh lại hình thành thói quen, càng ngày càng thích xoa tóc cô.
Thật sự rất khó chịu!
Thi Nhân tức tới nỗi lên trang cá nhân đăng status: "Đàn ông thật sự phiền phức!"
Hơn nữa còn đăng kèm biểu tượng cảm xúc mái tóc rối bù!
Tiêu Khôn Hoằng lập tức bình luận: Em có thể tìm thấy cách để phát triển chiều cao.
Đồng thời anh mở trang trình duyệt trên điện thoại di động của mình lên, rồi mở tab ẩn danh tìm kiếm: làm thế nào để nâng cao mối quan hệ giữa các cặp đôi.
Cách 1: Xoa đầu!
OK, đã thử cách này, hiệu quả không tệ.
Cách 2: Kabedon!
Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ một lát, anh cảm thấy cách này thật sự rất thú vị.
...
Đã hẹn xong thời gian, Thi Nhân cũng định tới nhà họ Mạc.
Những người thợ thủ công mà cô nhớ trước kia bây giờ đều khá lớn tuổi rồi, nếu còn phải bôn ba một trận thì sẽ rất mệt.
Trước khi ra khỏi nhà thì Thi Nhân nhìn thấy một người đàn ông đi tới, anh đang vội vàng bảo vệ lấy đầu: "Sao anh không đi làm?"
Cô đã cố ý ra ngoài muộn một tiếng rồi, vậy mà anh vẫn chưa đi.
"Làm sao anh lại vắng mặt ở dịp nhau thế được chứ, nhỡ đâu em bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền thì sao.”
"Em không như thế đâu.”
"Theo như hành động trước đây của em thì rất có thể đấy.”
Thi Nhân hít sâu một hơi: "Tiêu Khôn Hoằng, anh có thấy rằng gần đây bản thân thay đổi rất lớn không.”
"Thay đổi chỗ nào chứ, đẹp trai hơn hả?"
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn chiếc kính bên cạnh, anh chỉnh lại kiểu tóc, mái tóc của anh đã vào nếp hết rồi.
Theo lời của trợ lý Cao thì đây chính là một con công đực ăn mặc bảnh bao.
"Nói nhiều hơn và trở nên nữ tính hơn."
Thi Nhân quay người rời đi, Tiêu Khôn Hoằng vuốt cằm nói: "Vớ vẩn."
Nhưng cuối cùng cả hai vẫn cùng nhau ra ngoài.
Thi Nhân hơi lo lắng, cuối cùng cũng phải đối mặt với nhà họ Mạc về việc điều tra bà ngoại.
"Em lo lắng gì thế, có anh đây rồi.”
"Em chỉ không biết bà là người như thế nào thôi"
Nếu bà ngoại thật sự thèm muốn đồ của nhà họ Mạc, sau đó cùng nhau trở thành kẻ phản bội thì sao?
Phía sau phải có đấu đá nội bộ thì bọn họ mới trốn tránh không xuất hiện chứ.
"Em đang lo lắng nếu bà ngoại em thật sự là người xấu thì phải làm sao đúng không?"
"Đúng, em biết như thế là hơi ích kỷ, nhưng trường hợp này rất có thể xảy ra.”
Tiêu Khôn Hoằng rất bình tĩnh: "Làm người thì mặt phải dày. Bà ngoại em làm gì thì đâu có liên quan gì đến em. Nói cách khác, điều mà mọi người quan tâm nhất chính là quyền lợi. Em đừng để bị những thứ này cản trở tầm mắt.”
Những thứ trong tay Thi Nhân mới là quan trọng nhất.
"Nếu em là một người làm ăn, thì cho dù thế nào đi nữa em cũng sẽ chỉ coi trọng lợi nhuận.”
Thi Nhân hơi tức giận.
Rõ ràng cô chỉ muốn anh an ủi cô chút thôi, chứ ai mượn anh tự dưng đi phân tích chuyện này cho cô làm gì chứ.
Hai người ngồi trên xe hơi cãi nhau một hồi.
Tiêu Khôn Hoằng có chút khó chịu, anh đạp vào ghế xe: "Còn bao lâu nữa?"
Trợ lý Cao bình tĩnh trả lời: "Vẫn còn nửa giờ.”
Hiện giờ anh ta đã quen với việc này rồi.
Hai người này thường hay gây chuyện cãi nhau. Điều này cũng là việc tình thú thường thấy ở các cặp vợ chồng trẻ.
…
Xe đã đến biệt thự nhà họ Mạc.
Hai người xuống xe cùng lúc, một trước một sau, không ai nói chuyện với nhau.
Khi Mạc Đông Lăng nhìn thấy hai người này, chỉ tHoằng qua cũng có thể biết được bọn họ đang cãi nhau.
"Cô Tiêu, cậu Tiêu, xin mời vào nhà.”
Thi Nhân bước vào sảnh, cô nhìn thấy nhà họ Mạc và Mạc Mỹ Đình đang ở đó.
Nhưng Mạc Đông Lăng lại trực tiếp đưa họ đến một căn phòng khác, đó là phòng tiếp khách. Thi Nhân nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi ở trong đó.
"Đây là nhóm thợ cùng làm việc với bà ngoại cô hồi đó, ông Tần.”
"Ông Tần, xin chào.”
Ông lão ngẩng đầu lên, ông ta cẩn thận nhìn cô, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ, sau đó nói: "Bà ngoại cô hồi đó rất ưu tú, cũng rất cẩn thận.”
"Bà ngoại còn có người nhà không?"
"Bà ấy hình như là một trẻ mồ côi. Bà ấy luôn ở nhà họ Mạc, và dành hết tâm trí để nghiên cứu kỹ thuật chạm khắc. Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra thì bà ấy bây giờ chắc hẳn sẽ là một nghệ nhân tuyệt vời.”
Thi Nhân xúc động thở dài: "Ông có nhớ bà ngoại tôi trông như thế nào không?"
"Nhớ chứ, trông có chút giống cháu, nhưng lúc nhỏ bà ấy không thích cười.”
"Đúng vậy, bà ngoại rất ít khi cười."
Thi Nhân nhớ rằng bà ngoại cô hơi nghiêm túc, nhưng bà rất tốt với cô.
Sau đó Mạc Đông Lăng cũng cho Thi Nhân xem một số bức ảnh, các bức chạm khắc bên trong đều do bà ngoại cô làm.
Thi Nhân sững sờ nhìn những thứ đó.
Nếu như hồi đó không xảy ra chuyện, thì cả đời này bà ngoại cũng sẽ không thể đến thị trấn nhỏ đó, cũng không lấy ông ngoại rồi sinh con.
Cuối cùng ông lão cũng đã hơi mệt mỏi, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Thật ra di vật bà để lại không nhiều.
Mạc Đông Lăng nhìn cô: "Ông cụ cũng muốn nghe về chuyện của bà ngoại cô. Lúc trước bọn họ cũng là bạn bè.”
"Được.”
“Chờ đã”, Tiêu Khôn Hoằng nói: “Vì ảnh chụp đều đã bị hủy hoại, nên làm sao anh có thể chắc chắn rằng đây là bà ngoại chúng tôi?”
Từ đầu đến cuối anh đều là người tỉnh táo nhất.
Sự hỗn loạn của nhà họ Mạc đều do lợi ích mà ra.
Mạc Đông Lăng gật đầu: "Chúng tôi đã xác minh thông tin. Qua tính cách, tài năng và sự kiên trì với nghề thủ công của nhà họ Mạc thì bà ấy là người có khả năng cao nhất. Dù sao hầu hết mọi người khi phải đối mặt với những điều nguy hiểm đến tính mạng, thì họ đều sẽ giao đồ ra. Dù sao những thứ này đã giấu nhiều năm như thế rồi, hiện giờ cũng không đáng bao tiền. "
Thi Nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Quả thật qua cuộc trò chuyện vừa rồi thì người này rất giống bà tôi.”
May mắn bà ngoại không phải là người phản bội.
Tiêu Khôn Hoằng không nói thêm nữa, bọn họ cùng đi lên lầu, tới nơi ông cụ ở.
Khi Thi Nhân nhìn thấy ông cụ, cô phát hiện ông ấy đã già đi rất nhiều: "Ông cụ Mạc.”
"Bé ngoan, hãy kể cho ông nghe về bà cháu đi.”
"À, từ những manh mối hiện tại của cháu, thì tôi có thể đoán sơ qua về chuyện bà ngoại rời khỏi nhà họ Mạc. Bà ngoại và ông cụ Tiêu tới chỗ này, định cư ở làng họ Tiêu. Sau đó hai người đổi tên họ, và bắt đầu từ lại con số không, tự mình thành lập lên Công ty nhà họ Tiêu. Bà ngoại tôi cũng là vợ đầu tiên của ông ấy, nhưng sau này người ta nói bà ngoại đã qua đời rồi. Nhưng không phải vậy, bà tôi có lẽ đã trốn đi."
Thi Nhân ngậm ngùi: "Sau đó bà ngoại trốn đến thôn nhỏ trên núi và được ông ngoại tôi thu nhận. Sau đó lại đổi tên họ. Người ngoài nghĩ bà ngoại tôi được ông ngoại mua từ bên ngoài về. Nhưng bà ngoại tôi lại không bao giờ đề cập đến những bí mật đó. Trước đây tôi cũng chưa bao giờ chạm khắc bất cứ thứ gì, mãi đến năm ngoái tôi mới biết được sự thật. Còn chuyện tiếp theo...”