Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi phòng nghỉ.

Người đàn ông cao lớn đưa tay nắm lấy tay cô: "Kết quả buổi nói chuyện như thế nào rồi?"

"Thì cũng bình thường thôi, ngoại trừ việc Mạc Đông Lăng có vẻ nói năng rất tử tế và cũng rất tôn trọng bà ngoại của em ra."

Điều này thực sự khiến Thi Nhân ngạc nhiên.

Thật ra cô rất lo lắng những người này, cũng sẽ giống như Mạc Mỹ Đình đều cho rằng bà ngoại cô là một tên trộm, thì cô thật không biết làm thế nào để xóa sạch vết nhơ của mình.

"Mạc Đông Lăng vẫn là thức thời, biết là không thể tùy tiện bắt nạt người ta. Hiện tại em đang nắm đằng chuôi của họ, tự nhiên đám người đó phải lễ phép với em rồi."

Giọng điệu của người đàn ông rất dữ dội và sắc bén. Nhưng Thi Nhân biết rằng anh chỉ đang muốn hỗ trợ cô mà thôi, vì vậy anh mới nói như thế.

Cô lại nói tiếp: "Em đã nói với anh ta, kẻ phản bội năm đó chính là ông cụ nhà họ Tiêu. Trừ ông ấy còn có người truy sát bà ngoại em nữa."

"Vậy anh ta nói như thế nào?"

"Anh ta nói sẽ điều tra rõ ràng. Nhà họ Mạc có lẽ cũng đang điều tra nhà họ Tiêu."

Tiêu Khôn Hoằng rất bình tĩnh đáp: "Để cho bọn họ điều tra, chuyện của ông cụ trước kia, không ai biết cũng không ai rõ."

Anh cũng muốn biết trước đây ông cụ nhà họ Tiêu nhà mình đã làm gì.

"Vậy là tốt rồi, dù sao em đã nói với họ rằng em sẽ không đưa cho họ bí kíp cho đến khi người đứng sau bị bắt."

"Em hoàn toàn không cần phải đưa cho bọn họ, ai nhặt được thì là của người đó."

Thi Nhân lắc đầu: "Mạc Đông Lăng đã tự nhận rằng bà ngoại em là một trong số thợ thủ công bị bắt cóc, và lại em cũng sẽ không độc chiếm những thứ của nhà họ Mạc. Bà em tuân thủ lời hứa bảo vệ thứ đó nhiều năm nhưu vậy, em sẽ không phá hoại danh dự của bà ngoại đâu."

"Làm sao em biết bà ngoại không cảm thấy cuốn sách đó không ra sao, lại còn dẫn đến họa chết người nên mới làm như vậy? Đồ ngốc ngếch."

Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy rằng người vợ nhỏ của mình có một chút ấu trĩ. Nếu có người khác nhặt được những thứ này, họ đã phát triển lớn mạnh hoặc quay lại ra điều kiện trao đổi với nhà họ Mạc rồi.

"Cũng có thể. Nhưng em không cần những thứ này, vốn dĩ chỉ là muốn dụ cho nhà họ Mạc cắn câu, và cả người đứng sau nữa."

Hai người lên xe, Tiêu Khôn Hoằng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Từ hôm nay, nguy hiểm sẽ tới."

"Em biết, nhưng có anh bên cạnh, em không sợ."

"Đây là chuyện của em."

"Nhưng chúng ta đã là vợ chồng, hiện tại đều đã lên cùng thuyền, bên kia sẽ không buông tha cho anh."

Thi Nhân nắm lấy cánh tay của anh, mặt dày cười nói: "Dù sao anh cũng không thể trốn thoát được đâu."

Tất cả anh đều ở bên cô, vậy mà còn giả vờ mạnh miệng, người đàn ông này đúng là thích làm mình làm mẩy.

Tiêu Khôn Hoằng: "..."

Anh khi nãy đúng là bị điên nên mới cùng cô đi dự tiệc, lội vào vũng nước đục này! Người phụ nữ này thật xảo quyệt!

Mạc Đông Lăng trực tiếp quay về biệt thự nhà họ Mạc, ông cụ đã xuất viện. Một nhóm người rồng rắn nhau vội vã quay trở lại.

Ông cụ nhà họ Mạc ngồi trên xe lăn nhìn người trở lại: "Cháu có hỏi được gì không?"

"Ông ơi, cháu muốn nói chuyện một mình với ông."

"Không cần, những người ở đây đều là người của mình, cứ nói thẳng ở đây cũng được."

Mạc Mỹ Đình vui mừng thầm trong lòng, như thế này thì cô ta có thể sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Mạc Đông Lăng do dự và nói: "Bà của Thi Nhân chắc là một trong những người thợ thủ công bị bắt cóc lúc đó. Bây giờ cháu đã cử người đi tìm danh sách. Khi đến đó chúng ta sẽ tìm Thi Nhân để đối chiếu lại thông tin một chút là có thể biết đó là ai."

"Vậy thì trong tay của Thi Nhân đang cầm thứ gì?"

"Lo lắng cái gì, nữ thần của tôi sẽ không tham lam đồ của nhà họ Mạc, cô ấy không phải người như vậy."

Mạc Mỹ Đình bị Mạc Tử Tây làm cho nghẹn lời.

Sau đó Mạc Đông Lăng nói: "Cuốn bí kíp đúng là đang nằm trong tay Thi Nhân, nhưng đây không phải là thứ quan trọng nhất. Kẻ phản bội lúc đó đã tìm thấy rồi."

"Hắn ta đâu? Hắn ta đâu?"

Ông cụ nhà họ Mạc đột nhiên lên tiếng, có vẻ như rất kích động.

"Người đó đã chết rồi."

Mạc Tử Tây nghi ngờ hỏi: "Vậy người đó bây giờ là ai?"

"Mọi người có lẽ đều đã nghe nói rôi, người đó là ông nội của Tiêu Khôn Hoằng, ông Tiêu, người đã qua đời vào năm ngoái."

"Cái gì, tại sao lại là ông ta!"

Một ánh mắt kinh ngạc xẹt qua trong mắt Mạc Mỹ Đình, người phản bội nhà họ Mạc thật sự là ông cụ nhà họ Tiêu sao? Sao có thể trùng hợp như vậy!

Mạc Đông Lăng gật đầu: "Cháu cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng Thi Nhân đã cung cấp bằng chứng cho thấy ông cụ Tiêu có khả năng là người mà chúng ta đang tìm kiếm, và hiện tại vẫn trong quá trình xác minh."

"Kiểm tra, nhất định phải tìm cho ra, khụ khụ khụ. Nhà họ Tiêu, ta sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tiêu."

"Ông nội, ông đừng nóng giận, anh cả nhất định sẽ điều tra ra, trước tiên ông cứ nghỉ ngơi đi."

Mạc Mỹ Đình dùng vẻ mặt xu nịnh dìu ông cụ nhà họ Mạc về phòng nghỉ ngơi.

Cô ta vừa đi vừa nói: "Ông ơi, bây giờ những kẻ phản bội đã được tìm ra, những bí mật cũng đã được tìm thấy, vì vậy ông đừng tức giận nữa."

"Ông biết, nhưng bí mật vẫn nằm trong tay người khác, ông vẫn không thể không lo lắng."

"Ông nội đừng lo lắng, cháu sẽ giúp ông lấy lại cuốn sách bí kíp."

Ông cụ vô thức gật đầu, sau khi y tá đỡ ông ta ngủ, Mạc Mỹ Đình mới rời khỏi phòng.

Cô ấy trở về phòng mình với một nụ cười trên môi, sau đó gọi điện thoại: "Ông chủ, có tin tức mới nhất."

"Nói đi."

Mạc Mỹ Đình nói lại những vừa rồi của Mạc Đông Lăng, còn thêm mắm dặm muối nói: "Nhà họ Tiêu hóa ra lại là kẻ phản bội năm đó, đồ thì lại rơi vào tay Thi Nhân. Tiếp theo đây đoán chừng sẽ có kịch hay để xem rồi. Ông cụ hiện đang rất bất mãn với nhà họ Tiêu.”

"Ngoại trừ những thứ này?"

"Ông lão bệnh nặng rồi. Hiện giờ Mạc Đông Lăng đang điều tra tất cả mọi thứu về nhà họ Tiêu và bà của Thi Nhân."

Cố Văn Trình ngồi thẳng người: "Anh ta điều tra bà nội của Thi Nhân đang làm gì?"

"Xác minh danh tính thôi, nhưng tôi nghe nói rằng bà của Thi Nhân vì để trốn truy đuổi nên không để lại ảnh, vì vậy chưa chắc đã có thể tìm ra được. Ngoại hình của mọi người sẽ thay đổi khi họ già đi."

Cố Văn Trình gật đầu: "Được, tôi biết rồi. Trước mắt cô cũng không phải làm gì, cứ thám thính tình hình, nhớ chú ý đến cả tình hình sức khỏe của ông cụ, báo cáo liên tục."

Cúp điện thoại, Cố Văn Trình nhìn đám người trước mặt: "Nghe rõ chưa ông già."

"Phần tư liệu nhớ giở trò, đừng để Thi Nhân nhìn ra được điều gì."

Nếu bây giờ để Mạc Đông Lăng biết Thi Nhân là ai thì há không phải là công cốc rồi sao?

"Hiện đã điều người đi làm rồi, Mạc Đông Lăng sẽ không tìm được thông tin gì đâu."

Cũng trùng hợp là bà ngoại của Thi Nhân không để lại bất cứ bức ảnh nào, bên này chỉ cần hủy hết tư liệu trong tay của Mạc Đông Lăng thì không phải là chết không đối chứng rồi sao. Họ sẽ chỉ nghĩ rằng bà của Thi Nhân là một trong số những người thợ thủ công đã bị bắt cóc.

"Ta nói này ông già, ông đã biết đồ đều là trong tay Thi Nhân rồi, đi qua trực tiếp cướp đi không phải là xong rồi sao?"

"Cậu không hiểu, không phải ai cũng có thể học nghề này. Hơn nữa, đây không phải là điều tôi muốn."

"Vậy thì ông muốn gì?"

Ông già dừng lại và trả lời: "Đến lúc đó sẽ biết."

Cố Văn Trình nhìn ra ngoài cửa sổ. Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng thời khắc cũng sắp đến. Lần này, anh ta phải là người chiến thắng.

Thi Nhân đã chờ đợi tin tức từ gia đình nhà họ Mạc, cô cũng muốn biết bà của mình trước đây là ai, sống ở đâu và trông như thế nào khi còn trẻ.

Nhưng cuối cùng Mạc Đông Lăng liên lạc với cô nói: "Dữ liệu đã bị đốt."

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!