Trong phòng chờ.
Đoàn người của gia đình nhà họ Mạc, còn có Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân cũng đều ở đó, trông có vẻ hơi đông đúc.
"Sếp Tiêu, đây là chuyện của nhà họ Mạc. Anh tránh đi thì tốt hơn."
Tiêu Khôn Hoằng liếc mắt nhìn về phía người vừa nói, rồi không khách khí quay sang Mạc Đông Lăng: "Bảo người của anh ăn nói cẩn thận một chút, nếu không tôi cắt lưỡi người đó.”
Thi Nhân kéo Tiêu Khôn Hoằng lại một chút, người đàn ông này hơi một chút là đã đe dọa người khác.
Cô chủ động lên tiếng: "Có nhiều người quá, anh Mạc, tôi sẽ chỉ nói chuyện với anh, người khác thì không cần nữa."
"Thi Nhân, cô đã trộm đồ của nhà họ Mạc, còn không mau giao ra đây."
"Đúng vậy, đồ ăn trộm, nhà họ Mạc đối với cô như vậy là quá khách khí rồi."
"Không giao ra thì đừng trách bọn tôi không biết lễ nghĩa."
Vẻ mặt của Thi Nhân trở nên lạnh lùng: "Đồ của nhà họ Mạc của các người? Những thứ này đều do bà ngoại dạy cho tôi. Có tí nào liên quan đến nhà họ Mạc của các người không?"
"Nói như vậy thì bà ngoại của cô cũng là kẻ trộm rồi.”
Mạc Mỹ Đình buột miệng nói, sau đó lại nói tiếp: "Năm đó nếu không phải là là ngoại cô giúp đỡ kẻ phản bội nhà họ Mạc, thì bà ngoại tôi cũng không bị bắt cóc rồi lưu lạc nhiều năm đến như vậy. Giờ thì bà ngoại cô tốt rồi, cứ lấy đồ mà dùng, bà ấy cũng từng là thành viên trong số những nghệ nhân thủ công của nhà họ Mạc, làm như vậy mà không cảm thấy áy nay hay sao?"
"Bà tôi không phải người như vậy, chuyện năm đó chắc chắn còn có ẩn tình chưa được làm rõ."
"Khi đó chuyện xảy ra chính là như vậy, bà cô không trong sạch."
Thi Nhân lạnh lùng nói: "Im đi Mạc Mỹ Đình, nếu như cô vẫn còn tùy tiện chửi mắng bà ngoại tôi thì có tin tôi tát cho cô vài cái cho tỉnh người không?"
Thấy hai người cãi nhau qua lại, rốt cuộc cũng có người không chịu nổi.
"Đủ rồi."
Mạc Đông Lăng cắt ngang cuộc trò chuyện của họ và nhìn Mạc Mỹ Đình: "Có thể có chuyện khác ẩn giấu trong đó này. Đừng có vu oan cho người lớn trong nhà, làm cho người ta đánh giá nhà họ Mạc không biết dạy dỗ con cháu."
Mạc Mỹ Đình không dám cãi lại Mạc Đông Lăng nên chỉ có thể im lặng.
"Bà Tiêu, bên trong có một phòng nhỏ, cô đi với tôi."
Thi Nhân và Mạc Đông Lăng đi đến khu phòng nhỏ, để lại một nhóm người ở bên ngoài.
Tiêu Khôn Hoằng ngẫu nhiên tìm được một chỗ rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đoàn người, cuối cùng ánh mắt rơi lên trên người Mạc Mỹ Đình: "Vết thương khỏi rồi nên vừa nãy mơi skieeu căng nhưu vậy?”
Mạc Mỹ Đình co rụt cổ lại, không dám nhìn Tiêu Khôn Hoằng, cũng không trả lời lời câu hỏi của anh. Đây là một kẻ mất trí.
Tiêu Vinh chặn ánh mắt của người kia rồi im lặng nhìn Tiêu Khôn Hoằng.
"Là anh sao, nhưng phải nói hai người rất hợp nhau, đúng là trời sinh một cặp. Nhưng mà Tiêu Đào Hy dạo gần đây lại không được tốt lắm."
Tiêu Vinh hơi nheo mắt lại, gằn giọng hỏi: "Cậu đã làm cái gì?"
"Đoán xem, tôi sẽ không nói cho anh biết."
Tiêu Khôn Hoằng mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ tùy ý, nhưng ánh mắt lại hết sức lạnh lùng.
Bên ngoài đao kiếm sắc lạnh, nhưng bên trong phòng riêng lại rất yên bình.
Mạc Đông Lăng bật chút nhạc nhẹ, sau đó tự mình rót trà cho Thi Nhân: "Uống thử đi."
"Tôi không biết nhiều về trà."
Thi Nhân lịch sự cầm lấy chiếc cốc và nếm thử: "Sếp Mạc có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
"Vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa. Ai là người đã đã dạy cô cách chạm khắc tác phẩm này, bà Tiêu?"
"Là bà ngoại tôi."
Thi Nhân tiếp tục nói: "Bà tôi cũng để lại cho tôi một thứ, nhiều thứ giống với kỹ thuật chạm khắc của nhà họ Mạc, vì vậy tôi đã học được một ít, hiện tại xem ra hiệu quả cũng khá tốt."
"Nếu tôi không nhầm, thứ mà bà ngoại cô truyền lại cho cô chính là bí kíp mà nhà họ Mạc đã thất lạc nhiều năm nay, bên trong ghi lại những phương pháp điêu khắc truyền thống của nhà họ Mạc."
Thi Nhân im lặng một lúc: "Tôi biết nhà họ Mạc từng có biến cố, cũng từng đoán thân phận của bà ngoại. Nhưng tôi không nghĩ bà ngoại mình là kẻ phản bội, vì bà ấy suốt những năm qua đều mai danh ẩn tích trên núi, không dám ra ngoài gặp bất kỳ ai, cũng không dám chạm khắc gì, đến cả chết cũng không muốn giữ lại một tấm hình."
Hai tay Mạc Đông Lăng từ từ cuộn chặt lại, tâm trạng dao động dữ dội. Thì ra bà ấy đã trốn tránh suốt thời gian qua.
"Tại sao bà ngoại của cô lại trốn lâu như vậy?"
"Tôi cũng đã rất tò mò về điều đó, cho đến khi tôi phát hiện ra rằng có người luôn gây rắc rối cho bà, thậm chí tôi còn từng gặp đám người đó. Bọn chúng vì muốn chiếm thứu trong tay bà ngoại tôi mà không ngại ra tay hiểm độc!"
Thi Nhân nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, ánh mắt dường như mang theo vào phần oán hận: "Là nhà họ Mạc của anh ra tay phải không? Ép bà tôi đến mức này."
"Cô cho rằng đó là nhà họ Mạc?"
Mạc Đông Lăng hơi ngẩn ra: "Nếu tôi biết bà ấy ở đâu sớm hơn, tôi đã không..."
"Không cái gì?"
"Tôi sẽ không để cho bà ngoại cô phải trải qua những chuyện này. Năm đó có người phản bội lại nhà họ Mạc, bắt cóc cô lớn của nhà họ Mạc, còn có một số thợ thủ công nữa. Có lẽ bà ngoại cô cũng bị cưỡng ép."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, bà nội tôi vô tội."
Thi Nhân nghĩ đến lời Mạc Đông Lăng bênh vực bà nội mình vừa rồi, cô liền bình tĩnh lại, sau đó trầm giọng nói: "Các anh đã tìm ra kẻ phản bội năm đó chưa?"
"Vẫn chưa, tôi chỉ biết rằng người đó đã bỏ trốn. Những năm đó, các thiết bị liên lạc giám sát còn lạc hậu nên rất khó tìm được người."
"Tôi biết người đó đang ở đâu."
Thi Nhân nhìn Mạc Đông Lăng, ánh mắt có phần sắc bén: "Tôi có thể nói với anh, nhưng anh phải hứa với tôi một chuyện này."
"Bà Tiêu có phải là muốn hỏi về những bí kíp mà bà ngoại cô để lại không?"
"Đúng vậy, tôi còn có thể phối hợp với các anh để tìm ra người đứng sau tất cả, nhân tiện báo thù luôn cho bà ngoại, và về vấn đề những bí kíp đó thì tôi cũng có thể trả lại chủ cũ, nhưng có điều phải đợi đến khi tất cả mọi chuyện được giải quyết gọn ghẽ đã."
Mạc Đông Lăng kinh ngạc nhìn cô: "Người thực sự đứng sau tất cả?"
Anh ta không ngờ Thi Nhân lại biết nhiều chuyện như vậy.
"Đúng vậy, kẻ phản bội mà các anh đang tìm đã chết, nhưng người đang tìm bà ngoại tôi vẫn còn ở đó. Điều này chứng tỏ chuyện năm đó còn có người đứng sau giật dây."
Vẻ mặt Mạc Đông Lăng trở nên nghiêm túc: "Chuyện này tôi cũng từng nghi ngờ, nhưng không có manh mối gì cho đến khi tác phẩm của cô xuất hiện. Bà Tiêu có thể cho tôi nói biết người đó là ai không?"
Thi Nhân nói: "Ông nội của Tiêu Khôn Hoằng, ông cụ nhà họ Tiêu."
Mạc Đông Lăng kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: “Cô nói ai cơ?"
Hóa ra lại là người đó!
Khi Thi Nhân và Mạc Đông Lăng cùng nhau đi ra ngoài thì đã là hơn một giờ sau đó.
Bên ngoài bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, nhưng hạt dưa và hoa quả tươi lại bị ăn không ít.
Tiêu Khôn Hoằng thấy người đi ra, liền quan sát vẻ mặt của cô ta, không thấy có gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm: "Nói chuyện rồi?"
"Nói xong rồi."
"Cuộc trò chuyện sao rồi?"
"Miễn cưỡng thôi."
Hai người một người hỏi một người đáp, mọi người xung quanh đều cảm thấy khó hiểu.
Thi Nhân quay đầu lại nhìn Mạc Đông Lăng: "Vậy thì tôi sẽ đợi hồi âm của anh Mạc."
Nói xong hai người liền rời đi.
Mạc Mỹ Đình hơi khó hiểu quay sang Mạc Đông Lăng: "Anh ơi, cứ để cô ta đi như vậy sao?"