Lễ trao giải Quốc tế Bách Hoa đã chính thức được tổ chức, mặc dù nó đã bị hoãn lại trong vòng vài tháng. Tuy nhiên, nhiều người chú ý đến buổi tiệc tối này.
Bởi vì ứng cử viên sáng giá xuất hiện trong cuộc thi chạm khắc - Bà Tiêu từ tập đoàn Quang Viễn, đã chiến thắng vị tiểu thư nhà họ Mạc. Sự kiện này thể hiện một việc vô cùng không bình thường sắp xảy ra.
Điều đó có nghĩa là tập đoàn Quang Viễn có thể thành lập thêm bộ phận điêu khắc của riêng mình và trở thành một nhà họ Mạc thứ hai trong tương lai.
Các phóng viên từ các tầng lớp khác nhau trong xã hội đã đến hiện trường trước để chiếm vị trí quay tốt nhất.
Một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại ở giữa đường đi, một người đàn ông đẹp trai mặc vest từ cửa bên cạnh bước xuống, sau đó đi đến bên cạnh mở cửa. Mạc Mỹ Đình cúi người xuống bước xuống xe, trên người mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, đính kim cương tỏa sáng lấp lánh..
"Cô Mạc, nghe nói cô và người thừa kế của nhà họ Giang gần đây rất thân thiết, có đúng không?"
"Cô Mạc, hai người đang định kết hôn sao?"
"Cô Mạc, hai người khi quyết định ở bên nhau là để ám chỉ mối quan hệ của hai gia đình đã dịu đi rồi sao? Lúc đầu, ông cụ nhà họ Mạc đã tuyên bố rằng hai gia đình sẽ không bao giờ liên lạc với nhau."
Mạc Mỹ Đình từ đầu đến cuối đều không trả lời phóng viên, cô chỉ cười nói: "Tôi và anh Giang chỉ là bạn be đơn thuần."
"Chỉ là quan hệ bạn bè, vậy tại sao lại bị chụp ảnh hẹn hò một đêm trong khách sạn?"
Lúc này Tiêu Vinh đã chặn các phóng viên lại và bước vào địa điểm tổ chức tiệc với Mạc Mỹ Đình.
Mạc Mỹ Đình mỉm cười: "Những phóng viên này thật là nhàm chán."
"Bữa tiệc này là dành cho người thắng cuộc, em không cảm thấy nhàm chán sao?"
"Bởi vì em không phải là kẻ thua cuộc. Đó chỉ là một cuộc thi mà thôi."
Mạc Mỹ Đình tự đắc nhìn quanh đại tiệc, không thấy kẻ thù của mình, dường như họ vẫn chưa tới, cô liếc Tiêu Vinh: "Những người này càng muốn xem trò cười của em, em càng không thể để cho bọn họ thành công. Ai cũng nghĩ rằng em không dám đến nữa tiệc, em lại càng phải đến."
"Ừ, em thật dũng cảm."
Tiêu Vinh nhìn cô: "Ông chủ nói gì với em, hình như em đã thay đổi rất nhiều."
Vốn dĩ Mạc Mỹ Đình đã rất xuống sắc nhưng bỗng chốc cô ta lại như biến thành một con người khác.
"Đó là bí mật, một bí mật đủ để em lấy lại tất cả."
Mạc Mỹ Đình nhìn sang phía nhà họ Mạc ở đằng kia, và bây giờ Mạc Tử Tây đã trở thành người phụ nữ được quan tâm nhất trong nhà họ Mạc.
Rốt cuộc là khi cô ta bị bỏ rơi, thì Mạc Tử Tây là người có cơ hội nhất. Nhưng thật không may rồi, cảnh tượng này không khiến những người này có được điều họ muốn.
Mạc Mỹ Đình mỉm cười, cầm ly rượu đi tới: "Anh cả, anh hai, Tử Tây."
"Đã lâu không gặp, không ngờ lại thấy ngươi ở đây, còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới."
Mạc Tử Tây thật ra có chút kinh ngạc, theo tính cách mạnh mẽ của Mạc Mỹ Đình, thua đến nước này rồi thì phải không có mặt mũi mà vác mặt đến đây mới đúng chứ, sao lại đến tham gia bữa tiệc, lại còn là nữa tiệc quốc tế Bách Hoa chứ. Đây là bữa tiệc dành cho người chiến thắng chứ không phải kẻ thua cuộc.
"Làm sao em có thể không đến dự một bữa tiệc sôi động như vậy? Dù đã bỏ lỡ trận chung kết do chấn thương nhưng em vẫn muốn được tận mắt chứng kiến".
Mạc Tử Hàn đáp: "Em đã làm rất tốt."
Lần này ngay cả Mạc Đông Lăng cũng có chút kinh ngạc, gật đầu một cái chưa từng có: "Nếu đã đến rồi thì chúng ta cùng nhau đi."
"Vâng, anh cả."
Mạc Mỹ Đình mỉm cười đứng bên cạnh Mạc Tử Tây, thấp giọng nói: "Không đi đến cuối cùng, ai mà biết được kẻ thắng sẽ xấu xa chứ."
"Dù sao cũng sẽ không phải là cpp."
Mạc Tử Tây biết con người giả tạo này không dễ dàng an phận mà. Muốn đến đây là giả vờ đáng thương tìm kiếm sự thương hại từ người khác sao. Ồ, cô ta đã đánh giá nhà họ Mạc đơn giản quá rồi.
Cùng lúc đó, một cặp nhân vật chính khác xuất hiện. Các phóng viên đã quen thuộc với biển số xe của gia đình nhà họ Tiêu.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao gầy mặc vest bước xuống, đi vòng ta phía sau mở cửa xe, cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng cũng xuống xe, nhưng cách ăn mặc của anh ta khiến phóng viên kinh ngạc.
Vị giám đốc mặc đồ tây đi giày da lịch lãm, vừa trưởng thành lại vừa khôi ngô tuấn tú thường ngày đâu rồi? Hôm nay anh lại mặc rất thoải mái, chân đi giày thể thao giản dị.
Bầu không khí có chút tĩnh lặng.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn xung quanh bằng ánh mắt độc đoán, sau đó cúi người nhìn người phụ nữ trong xe: "Xuống xe, sẽ không có ai cười nhạo em đâu."
Phụ nữ thật là rắc rối.
Thi Nhân liếc nhìn ra bên ngoài: "Nhưng tất cả bọn họ đều mặc váy."
"Ai nói em không được mặc quần áo bình thường? Tên khốn nào quy định điều đó? Trên thế giới này, kẻ mạnh nói thì mới có hiệu lực."
Tiêu Khôn Hoằng dựa vào cửa xe, hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi.
Tại sao họ mặc quần áo bình thường, đó là bởi vì một sự cố nhỏ đã xảy ra trước khi đi ra ngoài.
Thi Nhân có một vết thương trên bả vai, và vết sẹo rất rõ ràng. Ngoài ra, chân cô ấy bị trật, nên cũng không thích hợp đi giày cao gót,… và hàng loạt lý do nên những chiếc váy dạ hội và những đôi giày xinh đẹp kia không phù hợp với cô.
Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là anh còn không ngại cho thêm một câu: "Nấm lùn như em đi giày cao gót hay không đều như vậy cả."
OK, sau đó họ đã cãi nhau một trận rất lớn, và cuối cùng là cả hai đi đến bữa tiệc bằng đồ bình thường.
"Các phóng viên đang theo dõi. Em càng không xuống xe, họ càng chú ý đến em."
Thi Nhân vẫn còn hơi bối rối. Từ khi đi trên đường tới đây cô đã cảm thấy hối hận rồi. Bởi vì cô đã nhìn thấy Mạc Mỹ Đình cũng ở đây, lại còn ăn mặc rất đẹp, làm sao cô lại có thể trở nên mờ nhạt so với con người giả tạo đó?
"Em yêu, hôm nay là lần đầu tiên em xuất hiện trước công chúng, rất quan trọng."
"Em ăn mặc thật xấu xí."
"Em không xấu."
"Lời anh nói thì không tính."
"Bởi vì anh là người đàn ông đẹp trai nhất hiện tại, tất nhiên là lời anh nói được tính."
Tiêu Khôn Hoằng đứng ở bên cửa xe, đưa tay về phía cô: "Nào, chúng ta cùng nhau đi."
Có lẽ khí chất vô liêm sỉ của anh đã lây nhiễm cho bản thân cô, nên Thi Nhân khoác tay anh và từ từ bước ra khỏi xe.
Cả hai mặc trang phục giản dị, lại còn là đồ đôi.
Các phóng viên cầm máy ảnh mà không biết phải làm gì mới ổn. Tình huống này là sao đây
Họ liếc nhau: "Hôm nay là tiệc tối đúng không? Không phải đi dã ngoại hay chơi gôn đâu."
"Đó quả thực là một bữa tối thời trang, lại còn là lần cao cấp thời thượng nhất."
Vậy câu hỏi đặt ra là, có phải cặp đôi này đã đi nhầm trường quay không?
Hai vợ chồng họ nắm tay nhau bước trên thảm đỏ và cười tươi rói.
"Ngẩng đầu, ngẩng cao đầu, hãy bước đi những bước tự tin như thế ba cô chín chú cũng không thể nhận ra mình, đừng làm anh mất mặt."
Tiêu Khôn Hoằng thấp giọng vừa đi vừa chỉ đạo Thi Nhân: "Chỉ cần em không xấu hổ, người khác sẽ xấu hổ."
Thi Nhân hít một hơi thật sâu và mỉm cười một cách cứng nhắc. Tại sao cô đột nhiên cảm thấy anh lại biến thành một tên lừa đảo vậy. Khi cặp đôi bước vào sảnh, các phóng viên mới vội vàng sực tỉnh, vừa nãy họ đã quên chụp hình.
Nhưng khi hai người bước vào sảnh tiệc, những người bên trong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Tiêu Khôn Hoằng và vợ đã đi nhầm phim trường hôm nay hay sao?
Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Tiêu Khôn Hoằng rất hào phóng nói: "Vợ tôi gần đây sức khỏe không được tốt. Bác sĩ nói cô ấy mặc ít quần áo quá dễ bị cảm lạnh. Vì vậy hôm nay chúng tôi mặc trang phục đôi. Quả nhiên là ánh hào quang chói lòa nhất luôn thuộc về quán quân."
Lời nói Tiêu Khôn Hoằng vô cùng mỹ lệ. Có người theo dõi và vỗ tay tán thưởng, nói quá hay rồi.
Nhưng chi tiết cụ thể là tốt ở chỗ nào, hay ở chỗ nào thì không thể nói nổi, dù sao, khi bạn là người khí thế ngút trời, những gì bạn nói đều là đúng.