Đài truyền hình.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đồng thời xuất hiện ở đây, đạo diễn vui mừng khôn xiết: "Khách quý, khách quý, hãy mau mời vào. Tôi đã đợi hai người rất lâu rồi."
Thi Nhân cười và không nói nhiều. Lúc này, cô ấy chỉ cần làm một người vợ tiêu chuẩn là đủ rồi.
"Ông Tiêu, bà Tiêu, đây là bản thảo phỏng vấn cho lần này. Xin hãy xem câu hỏi trước. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, bạn có thể hỏi ngay bây giờ."
Thi Nhân xem xét một lượt, và cảm thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng. Tuy nhiên, đối với cuộc phỏng vấn của cô ấy, nó dường như là quá tâng bốc, như thể kết quả đã được biết trước rồi. Cô ấy không muốn trở thành người phách lối như vậy. Xét cho cùng, tác phẩm đó là bức thư khiêu chiến của cô.
Thi Nhân xem bản thảo phỏng vấn nói: "Tôi nghĩ trước khi có kết quả chính thức không cần phải hỏi kỹ lưỡng như vậy, hãy cố hết sức khiêm tốn lại một chút."
Đạo diễn dừng lại một chút, sau đó gật đầu: "Được thôi."
Người phụ nữ này có thể đến tiếp nhận phỏng vấn đã là rất tốt rồi. Ai có thể chọc tức cô ấy bây giờ?
Cái cô gái tiểu thư con nuôi nhà họ Mạc kia chỉ vì tính kế với bà Tiêu này mà kết quả tay bị hủy hoại, không còn cơ hội trở thành người thừa kế, bây giờ chỉ còn có thể trốn chui trốn lủi ở trong nhà họ Mạc, gần đây còn không dám ra đường gặp ai.
Đến nhà họ Mạc còn phải chịu thiệt thì đám người ở đài truyền hình bọn họ được coi là cái gì đâu cơ chứ?
Sau khi giám đốc đồng ý kế hoạch thì bắt đầu đi sắp xếp công việc, chỉ có hai người ngồi ở chỗ của mình, Thi Nhân nhìn anh: "Bản thảo phỏng vấn của anh trông có vẻ vĩ đại hơn em nhiều."
"Ai vừa rồi mới bảo giám đốc phải khiêm tốn? Hiện tại em đang hối hận sao?"
Thi Nhân mím môi cười: "Trước khi công bố kết quả, em muốn tỏ ra khiêm tốn một chút."
"Nhưng bây giờ em đã biết tất cả những gì cần biết rồi, dù sao hành động của nhà họ Mạc cũng không hề khiêm tốn chút nào."
"Có thể sau này anh sẽ gặp rắc rối đó."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô một cái rồi tự mình chỉnh lại cà vạt, cả người khí chất đều rất nổi bật: "Rõ ràng là người gặp rắc rối là em."
"Nhưng bây giờ chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền. Em gặp khó khăn, cũng có nghĩa là anh cũng gặp rắc rối."
Tiêu Khôn Hoằng nhướn mày: "Khi nào dùng mấy trò khôn vặt của em vào việc chính thì sẽ tốt hơn đó."
Hai người ngồi cùng nhau, nhỏ giọng bàn luận.
Tuy nhiên, có một giọng nói hơi có phần hung hăng từ một người phụ nữ ở bên cạnh vang lên: "Tôi nghĩ một câu hỏi như vậy không được tính là phách lối chứ?"
"Ôi cô chủ của tôi ơi, cô nhỏ giọng đi. Đừng để khách quý nghe thấy."
"Nghe thấy thì làm sao? Vốn dĩ cuộc phỏng vấn này đối với cô ta chỉ là nhân tiện tôi, rốt cuộc lại còn tỏ vẻ ngôi sao đòi khiêm tốn. Cô đã đâu có nhiều sự chú ý như vâỵ. Nếu cứ như vậy thì ai sẽ chịu trách nhiệm với hiệu quả chương trình của chúng ta?" Lời nói của người phụ nữ này có chút kiêu ngạo, giọng nói không hề nhỏ đi mà còn lớn hơn.
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn sang, chắc là ở phòng chuẩn bị ở đằng kia. Nhưng hình như ai đó có ý kiến với cô thì phải, nói to như vậy, có lẽ là cô ta muốn cô có thể nghe thấy. Nếu như trước kia, bị đổi bất ngờ như thế này thì chắc cô cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Nhưng sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, cô cảm thấy nó chẳng là gì cả.
Tuy nhiên, Thi Nhân giả vờ như không nghe thấy điều này, nhưng không có nghĩa là bên kia sẽ không được nước lấn tới, khi cô đi vào phòng thay đồ, các trợ lý đều rất tôn trọng.
"Bà Tiêu."
Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, đi giày cao gót, mặc quần áo hàng hiệu, mùi nước hoa rất nồng.
Thi Nhân nhìn lên và nói: "Xin chào, có chuyện gì vậy?"
"Bà Tiêu, tôi nghe nói bà muốn sửa lại bản thảo đã cung cấp."
"Đúng vậy."
"Cá nhân tôi đề nghị rằng tốt nhất là không nên làm điều này, nó sẽ ảnh hưởng đến công tác của chúng tôi, vì vậy tôi không nghĩ rằng nên thay đổi kịch bản gấp gáp như vậy."
Phòng thay đồ trở nên rất yên tĩnh. Mấy người trợ lý đưa mắt nhìn nhau, có người nhân cơ hội không ai chú ý mà rời đi tìm giám đốc, nếu bị hai người này chèn ép thì tất cả đều chịu thiệt.
Thi Nhân thận trọng nhìn kỹ đối phương: "Tôi có thể hỏi cô là ai được không?"
"Tôi là người dẫn chương trình lần này, tôi tên là..."
"Không quan trọng tên của cô là gì."
Thi Nhân cắt ngang người bên kia nhìn cô ta từ trên xuống dưới: "Ngoại hình và dáng người đều nổi bật, bao gồm cả cách ăn mặc của cô hôm nay nữa. Trước đó cô đã nghe ngóng xem Tiêu Khôn Hoằng thích loại người như thế nào rồi đúng không?"
"Tôi không biết cô đang nói về cái gì."
"Mặc dù miệng cô nói như vậy, nhưng trong lòng cũng có một tia hài lòng, bởi vì từ lúc đến đây, cô đã quan sát kỹ tôi. Cô cho rằng cô tốt hơn, xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn. Dã tâm của cô đều đã được viết rõ ràng trên trán kia kìa."
Thi Nhân đứng dậy và chậm rãi đi về phía cô gái kia: "Tôi nghĩ cô nên tìm hiểu xem trước kia chuyện gì đã xảy ra với người dẫn chương trình nổi tiếng nhất.Nghe nói cô ấy còn là con gái của giám đốc đài truyền hình."
Khuôn mặt của người kia đột ngột thay đổi, và rõ ràng là cô ta đã nghe nói về điều đó.
Gương mặt của Thi Nhân ngập tràn vẻ lạnh lùng: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ không ngu ngốc như vậy. Dù sao thì cô cũng không có nhà họ Mạc làm hậu thuẫn."
Cô vỗ vỗ vai nữ dẫn chương trình xinh đẹp rồi rời khỏi phòng thay đồ. Cô gái kia đứng một mình, trên lưng toát mồ hôi lạnh.
Thi Nhân đến nơi phỏng vấn và nhìn thấy người đàn ông tuấn tú và chững chạc đang ngồi trên ghế sô pha, ánh đèn sân khấu khiến anh càng trở nên xuất chúng, ngũ quan rõ ràng. Đó chính là Tiêu Khôn Hoằng đẹp trai nhiều tiền, khiến cho vô số cô gái thần hồn điên đảo, không kìm lòng được mà muốn tiếp cận. Kể cả người phụ nữ cố tình vạch lá tìm sâu bắt lỗi vừa rồi.
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy một ánh mắt oán giận trong mắt cô, anh liền phất tay với những người xung quanh mình, sau đó nhìn Thi Nhân và vẫy tay với cô.
Tuy nhiên, Thi Nhân đã quay đầu lại và ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh anh ta.
Không lâu sau, bên tai cô truyền đến tiếng bước chân, người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, mùi bạc hà nhàn nhạt từ trên người anh bay đến đầu mũi: "Ai khiến em tức giận?"
"Không một ai cả."
"Nói dối, vẻ mặt của em rõ rang là đang nói mấy chữ: Em rất khó chịu."
Tiêu Khôn Hoằng nâng cằm cô lên, hỏi: "Nói cho anh biết, là ai?"
"Nếu anh biết thì sao?"
"Biết rồi thì đương nhiên là để trút giận cho em."
Thi Nhân đột nhiên nở nụ cười: "Trút giận như thế nào?"
Nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng Tiêu Khôn Hoằng chợt lóe lên một tia nghi hoặc, trong tiềm thức nói: "Em muốn trút giận thế nào thì làm thế ấy."
"Được rồi, đến lúc đó thì mong sếp Tiêu đừng có mà hối hận."
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: "Anh thực sự không nhớ bản thân đã làm gì khiến em giận dỗi cả."
Bây giờ anh còn chưa kịp phản ứng gì thì đã biến thành một kẻ ngốc rồi.
"Rất nhanh anh sẽ biết thôi."
Thi Nhân vừa dứt lời, đạo diễn đã vội vã chạy tới, mồ hôi nhễ nhại: "Bà Tiêu, tôi thực sự xin lỗi vì chuyện vừa rồi, cô ấy không cố ý. Cô ấy chỉ vì lo nghĩ cho chương trình nên mới nóng vội như vậy. "
"Đó là ai?"
Tiêu Khôn Hoằng lạnh mặt nói: "Là ai làm cho vợ tôi khó chịu."
Thi Nhân ngăn lại Tiêu Khôn Hoằng: "Anh bình tĩnh, em đã giải quyết xong rồi. Không phải chuyện gì cũng cần anh ra mặt hết."
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày không nói gì nữa nhưng sắc mặt không tốt lắm.
Thi Nhân nhìn đạo diễn đang đổ mồ hôi và mỉm cười: "Thời gian gần đến rồi, chúng ta hãy bắt đầu ghi hình cho chương trình."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!