"Em đừng nói nữa."
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Anh bảo đảm tất cả những người từng đắc tội với em, từng uy hiếp em cuối cùng đều không đáng đều em phải sợ hãi."
Xem xem anh đã khiến cho cô vợ thích giở thói khôn vặt và nhát gan này dọa thành bộ dạng gì rồi.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng: "Anh đi nói chuyện với Mạc Đông Lăng."
"Không, việc này em sẽ tự làm. Nếu không giải quyết được, khi đó em sẽ để anh giúp."
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu hôn lên trán cô: "Như vậy mới ngoan chứ."
"Anh bây giờ đã trở nên khác lúc trước rồi."
"Có lẽ vậy."
Tiêu Khôn Hoằng tránh đi ánh mắt của cô: "Có lẽ bây giờ anh chưa đủ trưởng thành, chưa đủ bình tĩnh, cũng không có tầm nhìn xa, nhưng anh không sợ hãi. Ai động gia đình mình, anh sẽ xé xác người đó."
"Ý của em là, anh của bây giờ, đẹp trai hơn."
Thi Nhân ôm mặt: "Ngày trước em thực sự vẫn luôn tò mò về anh lúc niên thiếu, nhưng mà anh lại không nói nhiều, mỗi lần nhắc đến chuyện này, anh đều không nói với em."
"Nó tùy thuộc vào việc em muốn hỏi gì."
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: "Một người đàn ông trưởng thành và vững vàng sẽ không nói cho bạn biết những điều ngu ngốc mà anh ta phạm phải khi còn trẻ, điều này sẽ làm hỏng hình tượng của anh ta."
"Em lại nghĩ bây giờ anh khá đáng yêu. Hơn nữa, anh cảm thấy bản thân mình sẽ phạm sai lầm ngu ngốc lúc còn trẻ hay sao?"
"Rõ ràng là anh luôn đẹp trai và thông minh."
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, nghiêm túc sửa lại lời của cô: "Dễ thương không phải là từ dùng để miêu tả đàn ông."
Người đàn ông có vẻ không hài lòng với danh hiệu này, luôn cảm thấy rằng cô ấy coi mình như một chú chó lớn, chẳng hạn như con Bạch Tuyết ở nhà.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô: "Thật ra lúc trước anh ta làm đúng nhưng cũng sẽ không nói cho em biết. Anh nghĩ rằng em hiện tại cũng đã nhìn thấy anh lúc còn trẻ có những đức tính gì, ai động đến anh, anh nhất định sẽ đi trả thù, ăn miếng trả miếng. Em chắc hẳn sẽ không thích anh của bây giờ."
Anh của trước đây. Đương nhiên, điều này là ám chỉ đến Tiêu Khôn Hoằng, người không mất trí nhớ, một người đàn ông trưởng thành và vững vàng.
"Ai nói như vậy."
Thi Nhân buột miệng, sau đó lập tức giải thích: "Bởi vì cho dù có mất trí nhớ hay không, anh vẫn là anh, bởi vì em thích là..."
Cô không thể nói được nữa, người đàn ông cao lớn kia đã ép cô vào góc tường, mắt anh ta dán chặt vào khuôn mặt cô.
"Em thích gì?"
Thi Nhân nhìn lên: "Là anh."
Ánh mắt cô vô cùng kiên định, trước sau như một. Người em yêu, là anh!
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu dán chặt lên đôi môi ngọt ngào của cô, lại một lần nữa nếm thử hương vị mà anh đã nhớ nhưng bấy lâu nay, thật sự rất dễ chịu. Càng này càng không thể chỉ thỏa mãn với những tiếp xúc đầu môi.
Nhà họ Mạc, người trong họ gia vào không ngớt.
Kết quả của các tác phẩm của Cuộc thi Quốc tế Bách Hoa được lan truyền nhanh chóng. Khi Mạc Đông Lăng đi ra khỏi tập đoàn Quang Viễn, sắc mặt của anh ta không được ưa nhìn cho lắm, cho đến khi lên xe, vẻ mặt của anh ta lập tức thay đổi.
Đôi môi mỏng của anh khẽ câu lên, vẻ mặt vui vẻ. Tất cả những diễn biến này tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Từ lần Thi Nhân đòi tham gia lại, anh đã đoán được Thi Nhân đã định làm gì, lúc đó trong mắt cô mang theo sự hận thù và muốn trả thù anh, cũng như nhà họ Mạc.
Vì vậy, vũ khí xả giận của cô ấy chỉ có thể là tác phẩm trong cuộc thi. Một tác phẩm điêu khắc có thể làm dậy sóng nhà họ Mạc. Mạc Đông Lăng vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cô càng ngày càng mạnh mẽ hơn, đó thực sự là một điều hạnh phúc.
Tên hề ở phía sau có lẽ không thoải mái lắm. Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh tượng trong phòng làm việc vừa rồi, anh có phần nghi ngờ không biết Tiêu Khôn Hoằng có phải là đang có chuyện mờ ám hay không, thân là người nhà gái, anh có chút không chịu nổi điều này.
Mạc Đông Lăng nhìn trợ lý: "Cử người đi kiểm tra xem Tiêu Khôn Hoằng có quan hệ nam nữ không chính đáng trong tập đoàn hay không."
Khi Mạc Đông Lăng trở lại nhà họ Mạc, bầu không khí có chút khác thường.
Mạc Tử Hàn đi tới: "Anh ơi, anh đã gặp Thi Nhân chưa?"
"Chưa gặp, bị từ chối gặp mặt. Cô ấy vẫn còn tức giận."
"Nhưng có điều rất nhiều người của nhà họ Mạc đã qua đây, và tin tức truyền đi rất nhanh."
Giọng điệu của Mạc Đông Lăng nhàn nhạt: "Vậy trong đám người này nhất định phải có nội gián."
Nội gián nhà họ Mạc đã tìm bao nhiêu năm rồi.
Một ý cười xẹt qua đáy mắt Mạc Tử Hàn: "Anh đi trước đi, em đi làm chút việc khác."
Mạc Đông Lăng nhìn thấy Mạc Mỹ Đình đang nấp ở bên cạnh, liền đi về phía đại sảnh không thèm nhìn lại, nơi đó đều là vây cánh của người nhà họ Mạc.
"Anh hai."
Mạc Mỹ Đình nấp đằng sau theo dõi, giờ cô không đủ tư cách vào hội trường họp nên chỉ có thể đợi ở ngoài.
"Anh cả đã đến tập đoàn Quang Viễn, nhưng không gặp được Thi Nhân."
"Có chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao lại có nhiều người ở đây thế?"
Mạc Mỹ Đình thực sự biết rằng cô sẽ thua lần này, nhưng cô không ngờ việc làm của Thi Nhân lại gây chấn động gia đình Mạc như vậy. Cô ta có một linh cảm rất xấu, rất tệ.
"Chuyện này rất phức tạp. Anh sẽ nói với em sau. Giờ anh vào xem tình hình. Em cứ đợi ở bên ngoài."
"Anh hai, em cũng muốn đi."
"Không, đây là quy tắc." Mạc Tử Hàn từ chối yêu cầu của cô ta.
Mạc Mỹ Đình chỉ có thể đứng nhìn Mạc Tử Hàn đi vào đại sảnh, trong mắt hiện lên một chút oán hận.
"Ồ, cô vẫn ở đây sao, không đi vào sao?"
Mạc Tử Tây lúc này mới xuất hiện bên cạnh cô, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: "Ồ, hình như tôi đã quên mất, bây giờ cô không đủ tư cách đi vào cuộc họp nữa. Bởi vì tuy cô là họ Mạc, nhưng cô chỉ là một cô chủ họ thôi."
"Đừng tự mãn."
"Tôi không cảm thấy tự mãn. Đây là những gì tôi nên có. Nó là những thứ mà cô cố gắng bảo vệ."
Mạc Tử Tây cười cười rời đi.
Mạc Mỹ Đình tức giận đến nỗi khiến thất khiếu bốc khói, cô ta vỗ mạnh vào cột nhà, có ngày sẽ khiến nhà họ Mạc phải khổ sở.
"Tôi muốn gọi điện cho ông chủ. Chuyện nhà họ Mạc đã có biến. Những gì ông ấy tìm kiếm đều nằm trong tay Thi Nhân."
Lần này, cô ta sẽ lợi dụng ông chủ để cho Thi Nhân và gia đình Mạc tàn sát lẫn nhau.
Điện thoại được kết nối, bên kia đầu dây vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Nói."
"Tôi nghĩ tôi đã tìm được thứ ông chủ muốn. Ở trong tay Thi Nhân. Tác phẩm của cô ta khi tham gia cuộc thi này đã bị nhà họ Mạc phát hiện rồi. Bây giờ người đại diện của chi bên của nhà họ Mạc phải xuyên đêm vội vàng đến, hình như đang bàn bạc chuyện gì đó."
"Ồ, họ thảo luận điều gì?"
Chậm như vậy mới phát hiện ra, thật sự là ngu xuẩn.
Cố Văn Trình đang mỉm cười, nhưng bây giờ Thi Nhân đã trở mặt thành thù với nhà họ Mạc. Tác phẩm này là thư khiêu chiến của Thi Nhân.
Mặc dù có Tiêu Khôn Hoằng phá rối tình thế, nhưng đến cuối cùng hướng đi của nó vẫn giống như kế hoạch mà anh ta vạch ra.
"Tôi không biết mình đang thảo luận điều gì, có lẽ là biện pháp đối phó. Thi Nhân đã lấy trộm thứ gì đó của nhà họ Mạc, và nhà họ Mạc sẽ không để lọt mất thứ đó đâu."
"Tôi biết, hiện tại cơ hội của cô đến rồi. Cô phải làm sao, không cần để cho tôi phải nói nữa chứ?"
"Tất nhiên."
"Nhân tiện, tôi phái người trợ giúp, cá người cùng nhau hợp tác cho tốt."
Mạc Mỹ Đình nuốt nước bọt hỏi: "Ai vậy? Thật ra tôi không cần người khác giúp, tự mình cũng có thể làm được."
Điều gì sẽ xảy ra nếu đó là một ai đó đến để giám sát cô ta thì sao?
"Tôi không nghĩ rằng cô nên từ chối. Dù sao cũng là bạn cũ của cô, đã hai lần lao tới cứu cô."
Điện thoại bị ngắt kết nối. Mạc Mỹ Đình suy nghĩ về chuyện này một cách cẩn thận, người giúp đỡ đó chẳng lẽ là Giang Quốc Thành?
Cố Văn Trình đang làm cái quái gì vậy? Rõ ràng là biết nhà họ Giang với nhà họ Mạc không hòa thuận, vậy nên mục đích việc gửi anh ta đến là để thăm dò cô ta sao.
——
Cố Văn Trình cúp điện thoại, nhìn lại người đàn ông ở phía sau.
“Tôi đã nói bản thân có thể giải quyết được, ông già như ông chạy đến đây làm gì?"
"Cậu đã đánh giá thấp bọn họ."
"Tôi đã không đánh giá thấp họ. Mặc dù đã xảy ra một số tai nạn, nhưng mọi thứ vẫn diễn ra theo suy nghĩ của tôi."
"Phá hoại mối quan hệ của họ? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ phát hiện ra danh tính của Thi Nhân?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!