"Còn thích nói lý, là em hành động trước, anh chỉ là đáp ứng lại em thôi."
Tiêu Khôn Hoằng cố ý chặn cô lại trong bàn, còn vươn tay nhéo nhéo mặt của cô: "Phải không? Bao gồm cả hành vi hiện tại của em nữa."
Thi Nhân đang thực sự phát điên. Anh thực sự xấu đến mức cố tình chặn không cho mình ra ngoài, cười đùa xem cô chật vật trong tư thế xấu hổ như vậy.
"Em vừa rồi chỉ là nghĩ không thông thôi."
Thi Nhân vừa nói chuyện vừa muốn đi ra ngoài từ phía bên kia.
"Nghĩ không thông sao?"
Tiêu Khôn Hoằng tách chân còn lại chặn cô lại, đôi mắt sắc híp lại mang theo nụ cười hấp dẫn: "Trả lời câu hỏi của anh, sau đó anh sẽ cho em ra ngoài."
"Tiêu Khôn Hoằng, anh cố ý?"
Hai người họ như thế này nếu bị người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ hiểu lầm bọn họ! Thi Nhân trở nên tức giận, đẩy đùi của anh ra. Trong lúc hai người lộn xộn xô đẩy dường như cô đã chạm vào thứ gì đó, sau đó người đàn ông trước mặt khẽ hừ một tiếng trầm đục: "Em cố ý?"
"Em không." Khi Thi Nhân phản ứng lại, mặt cô liền đỏ bừng, tâm trạng có chút hoảng sợ.
Cô đáng thương ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh cho em ra ngoài trước."
Vị trí này thực sự rất xấu hổ.
Hơn nữa, Mạc Đông Lăng không phải sẽ đến đây sớm sao? Lát nữa cô còn phải ra ngoài gặp người ta, anh làm sao có thể nhốt cô mãi ở đây được.
"Nhưng anh nghĩ bây giờ cũng rất tốt."
Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng có chút xấu xa, nhìn vợ mình hiện tại giống như một con mèo nhỏ đang hoảng sợ cuộn mình dưới chân anh một cách đáng thương, ừm, trong lòng anh có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, muốn trêu chọc cô ấy nhiều hơn. Khá thú vị.
"Thưa ngài, người nhà họ Mạc đến rồi."
Trợ lý Cao lần này rất ngoan ngoãn, lễ phép gõ cửa rồi mới bước vào.
Thi Nhân nhanh chóng ngẩng đầu: "Anh cho em ra ngoài nói chuyện."
Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng không có trêu chọc cô nữa, anh định cúi người kéo cô ra, nhưng Thi Nhân quá kích động nên đã đập đầu vào bàn.
"Đau quá."
Thi Nhân che đầu, rồi lại ngồi trở lại góc bàn.
Tiêu Khôn Hoằng dở khóc dở cười, che đầu đầu cô nói nhỏ: "Xin lỗi, xin lỗi."
Trợ lý Cao sững sờ, vô thức di chuyển bước chân muốn nhìn xuống dưới bàn làm việc, liền bị người đàn ông trước mặt lạnh lùng nhìn bằng ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo.
Ừm, không phải là anh ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy không.
"Uh, tôi đi tiếp đón nhà họ Mạc."
Thảo nào vừa rồi không thấy ai, hóa ra là trốn dưới gầm bàn làm việc, sếp và vợ mình quả thật là rất biết cách chơi.
Nhưng trợ lý Cao vừa bước tới cửa đã thấy Mạc Đông Lăng hùng hổ tiến tới, anh ta nhanh chóng chặn lại: "Mời anh theo tôi vào phòng họp."
"Không cần, không phải Tiêu Khôn Hoằng ở trong đó sao?"
Mạc Đông Lăng đi thẳng vào, lần này cũng mang theo không ít người, trợ lý Cao trực tiếp bị người đi cùng anh ta chặn lại, chỉ có thể giương mắt nhìn Mạc Đông Lăng đi vào văn phòng. Vẻ mặt của Trợ lý Cao có chút phức tạp: Chuyện gì thế này, khó hiểu quá.
Bà chủ, khụ khụ, không biết cô đã chui ra chưa nữa.
Tất nhiên Thi Nhân vẫn còn chưa kip đi ra, cô ấy đã bị đập đầu, và hiện giờ vẫn đang nổi giận với Tiêu Khôn Hoằng. Kết quả là, Mạc Đông Lăng cứ thế mà xông vào, không hề báo trước.
Sự việc này khiến Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đều vô cùng choáng váng, anh nhanh chóng xoay người sang một bên để chặn Thi Nhân, cô cũng thu tay lại ngay lập tức, dựa lưng vào bàn, nhịp tim tăng nhanh.
Tất cả đều là tại Tiêu Khôn Hoằng.
Mũi của Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên thấy ngứa ngáy, hẳn là có người đang mắng anh, người đó chắc hẳn là đang trốn dưới bàn làm việc.
Tiêu Khôn Hoằng điều chỉnh vẻ mặt, nhìn người đàn ông vừa xông vào, bộ dáng của anh liền lạnh lùng trở lại: "Anh Mạc, thật là một vị khách quý."
"Tôi đến đây để tìm Thi Nhân, cô ấy đang ở đâu?"
Mạc Đông Lăng cũng không hề khách khí và đi thẳng vào vấn đề.
Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc, sau đó nói: "Anh tìm cô ấy có việc gì, nói với tôi cũng như thế. Dù sao mấy tháng trước, gia đình các người còn làm hại cô ấy."
Muốn tìm Thi Nhân à. Bây giờ cô không tiện ra mặt đâu.
"Tôi rất tiếc vì điều đó. Nhưng bây giờ tôi muốn nói một chuyện khác. Kết quả của trận chung kết này đã được định đoạt."
"Tôi biết, nhà họ Mạc của anh hoàn toàn thất bại."
"Chính xác mà nói thì không phải vậy. Họ Mạc của chúng tôi chỉ có một người bị đánh bại. Trong cuộc thi này, nhà họ Mạc vẫn là kẻ chiến thắng lớn nhất."
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt không rõ biểu cảm: "Tôi đã biết sớm biết điều này, cái con người ngu xuẩn Mạc Mỹ Đình kia làm sao có thể ưu tú được bằng vợ tôi, cô ấy mới là người phụ nữ có tài năng nhất."
Giọng điệu của người đàn ông này vô cùng cao ngạo và không hề nể nang bất kỳ ai.
Mạc Đông Lăng ngồi trên ghế sô pha đưa mắt nhìn lên: "Tác phẩm lần này của Thi Nhân thật tuyệt vời. Thế nên tôi muốn nói chuyện với cô ấy."
"Anh đang nói cái gì vậy? Chuyện hợp tác thì không nói đến, chỉ khen một cách đơn thuần? Sau này vợ tôi sẽ còn nhận được lời khen ngợi của vô số người khác cho nên lời hoa mỹ của anh cũng không có mấy tác dụng đâu."
Lời nói Tiêu Khôn Hoằng vô cùng sắc bén: "Vì vậy anh đừng lòng vòng, nói cho tôi biết lý do thực sự khiến anh phải đến đây."
"Lý do tôi phải đến đây, lẽ nào sếp Tiêu không phải là người hiểu rõ nhất sao?"
"Chuyện của vợ, tôi căn bản không bận tâm lắm. Cô ấy muốn làm gì, tôi sẽ hỗ trợ, cũng cần không hỏi lý do."
Thi Nhân lắng nghe những lời vừa tự luyến vừa tự phụ của người đàn ông này, liền không kìm được mà tự trả lời từ đáy long: đồ nói dối.
Rõ ràng là anh không đồng ý để cô tự mình làm việc đó. Bây giờ thì nói ho amyx như vậy, chỉ để lừa người ta. Nhưng dù sao thì rốt cuộc đối với người ngoài anh vẫn đang bảo vệ cô, nên cô sẽ miễn cưỡng cho anh thông qua vậy.
"Sếp Tiêu đúng là rất chiều chuộng vợ mình. Sau sự kiện vài tháng trước, mọi người đều đã có sự đồng thuận với nhau."
Mạc Mỹ Đình tính kế với Thi Nhân không thành, cuối cùng lại tự bê đá đập vào chân, bị người ta phế luôn một bên tay.
Mạc Đông Lăng nhìn anh: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ấy, dù sao anh cũng đừng nên căng thẳng như vậy, sau này sẽ không không phải là không gặp nhau nữa."
"Nếu như sau này sẽ có dịp gặp mặt, sếp Mặc đâu cần phải gấp gáp như vậy chứ? Có rất nhiều câu trả lời, nếu chỉ dựa vào việc hỏi thì chưa chắc đã có thể tìm ra."
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt dường như nảy lửa.
Tiêu Khôn Hoằng nheo mắt, nghe nói người đàn ông này có vẻ rất quan tâm đến vợ mình, loại quan tâm này có vẻ hơi quá đáng.
Mạc Đông Lăng là một tình địch đáng gờm!
Cuối cùng, Mạc Đông Lăng cũng đứng lên: "Sếp Tiêu nói rất đúng, không cần nhất thời vội vã. Ngày tháng sau này còn dài, giúp tôi chuyển lời cho Thi Nhân: Có lẽ giữa chúng ta có hiểu lầm, cũng có thể chuyện đó không tồi tệ đến vậy."
Ngay khi giọng nói đó vừa dứt, một giọng nói nhẹ phát ra từ dưới bàn làm việc. Rõ ràng là có ai đó.
Không khí bỗng trở nên yên lặng.
Tiêu Khôn Hoằng ho khan một tiếng: "Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho cô ấy."
Mạc Đông Lăng dùng ánh mắt thâm trầm đầy ẩn ý quét qua: "Cuộc sống của sếp Tiêu hình như rất phong phú."
Mọi người đều là đàn ông, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu được điều đó. Nhưng trong lòng Mạc Đông Lăng không thoải mái, dù sao Thi Nhân cũng là người nhà họ Mạc.
"Cảm ơn đã quá khen."
Tiêu Khôn Hoằng cũng không mong đợi điều này xảy ra, tốt thôi, dù sao chuyện này cũng không trách anh được.
——
Thi Nhân che miệng, tai cô đỏ đến mức có thể nhìn được mạch máu, vừa rồi cô vô tình chạm vào mặt bàn.
Căn phòng rất yên tĩnh, không nghe thấy giọng nói của Mạc Đông Lăng, lẽ nào anh ta rời đi rồi sao? Thi Nhân đợi một lúc, chân cô tê dại.
Cuối cùng cô cũng không kìm được mà thận trọng thò đầu ra, Thi Nhân sửng sốt trước đường nét trên khuôn mặt đẹp trai ở phía trước, sau đó bị người đàn ông đó nhấc ra: "Mọi người đi rồi."
"Vậy tại sao anh không gọi em?"
"Anh nghĩ em thích hợp ở nơi đó hơn."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!