Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

"Bây giờ còn chưa thấy cái con người giả tạo kia đi ra bên ngoài nhảy nhót, đoán chừng cũng không còn mặt mũi mà gặp mặt ai. Chuyện này dù chưa được công khai những cũng đã bị truyền đi rồi. Mọi người đều cho rằng cô ta thật đáng khinh bỉ."

Thi Nhân nhìn cô, khẽ hỏi: "Vậy thì mọi người chưa từng âm thầm bàn luận về hành vi quá đáng Tiêu Khôn Hoằng sao?"

"Chà, cái này thì thật khó nói. Dù sao thì tôi cũng đứng về phía cô."

Thi Nhân bật máy tính lên: "Đúng rồi, tôi vừa mới gặp Triệu Uyển Nhi, cô ấy có chút kỳ lạ. Xảy ra chuyện gì mà tôi không biết hay sao."

"Hừ, cũng không thể nổi tiếng bằng chồng nhà cô. Chẳng phải trước đây cô ta đã từng có thời gian qua lại với sếp Ngô hay sao, bây giờ sếp Ngô đã leo cao thành công, lại được ông chủ trọng dụng. Thế nên Triệu Uyển Nhi muốn quay lại làm lành, thậm chí còn bám theo không dứt ra được."

"Sếp Ngô nhất định sẽ không đồng ý."

Thi Nhân hiểu Ngô Hành, và sau khi anh ta đưa ra quyết định thì anh ta chắc chắn sẽ không nhìn lại.

"Nếu như đồng ý rồi thì chắc chắn sẽ không còn đường lui. Tôi không hiểu trong đầu Triệu Uyển Nhi đang nghĩ gì, nhưng năng lực làm việc của cô ta cũng không tệ. Tôi thừa nhận điều đó."

"Nếu cô ta không có khả năng làm việc, thì Tiêu Khôn Hoằng đã để cô ấy đi từ lâu rồi."

Thi Nhân cũng biết điều này, mặc dù đôi khi tính cách Triệu Uyển Nhi rất khó chịu, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng chức quyền để để trục xuất cô ta.

Ngay sau đó có người gõ cửa: "Bà Tiêu, ông chủ lớn đang tìm bà."

"Tôi biết rồi."

Thi Nhân cũng không làm gì, nên trực tiếp đi thang máy lên lầu trên.

Trợ lý Cao đứng bên ngoài văn phòng và mở cửa giúp cho cô.

Thi Nhân bước vào, nhìn thấy người đàn ông mặc vest đang ngồi ở bàn làm việc chăm chú đọc tài liệu, nói thật là trông anh khá đẹp trai.

"Em có nghĩ rằng lúc anh nghiêm túc làm việc rấy đẹp trai không?"

Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Sao đột nhiên lại đến tập đoàn làm gì?"

"Đến đi làm chứ sao. Em cũng là nhân viên thiết kế của tập đoàn, nên hàng tháng không thể chỉ nhận tiền lương của anh mà không làm gì cả."

Thi Nhân bước tới, lấy chiếc cốc rỗng của anh đổ đầy, rồi đặt lại chỗ cũ.

Người đàn ông thâm trầm kia liền dừng lại và nhìn cô: "Anh nghĩ em thích hợp để ở bên cạnh anh trong tương lai thay vì làm nhà thiết kế."

"Em không muốn trở thành một con chim hoàng yến nhỏ chỉ ở trong chiếc lồng vàng. Nhà thiết kế là nghề nghiệp của em."

"Anh nghĩ rằng em muốn trở thành một thợ khắc nhiều hơn chứ?"

Thi Nhân chợt khựng lại đáp: "Hình như đúng như vậy."

"Về chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc sau, có điều anh gọi em qua đây là để nói với em một chuyện. Lần này có lẽ em sẽ chiến thắng cuộc thi này, Mạc Mỹ Đình chỉ nộp có một nửa tác phẩm thôi, nói là cổ tay bị thương không thể tiếp tục điêu khắc, cô ta còn kể khổ than khóc với cánh phóng viên.”

"Đúng như những gì ta dự đoán."

Tiêu Khôn Hoằng uống cạn ly nước, sau đó nói: "Đây không phải là chuyện quan trọng nhất, mà là tác phẩm của em có thể gây ra nhiều sóng gió."

Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô: "Lúc nộp tác phẩm, em đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?"

"Em biết."

Thi Nhân không hề bất ngờ trước kết quả này, cô quay đầu nhìn ra hướng khác: "Anh đã bắt cóc Mạc Mỹ Đình, hủy mất cánh tay của cô ta. Anh đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?"

"Ừm, anh đã nghĩ về điều đó rồi. Bọn họ không thể làm gì được anh."

"Vậy em cũng đã nghĩ tới, bởi vì anh, nên bọn họ cũng không thể động em."

Thi Nhân trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý, còn nhìn về phía Tiêu Khôn Hoằng nháy mắt một cái.

Tiêu Khôn Hoằng cầm cái cốc lên: "Em nên dùng sự khôn khéo của mình đi đúng con đường sẽ thích hợp hơn."

Mặc dù anh cũng cảm thấy rằng cách nghĩ của Thi Nhân không sai. Vì anh, nên cô có thể tùy ý. Thật là một người phụ nữ không khiến anh an tâm được.

"Nếu không có chuyện gì, em đi xuống trước đây."

"Buổi trưa cùng nhau ăn trưa, bê đài truyền hình có phỏng vấn, em đi cùng anh qua đó."

Thi Nhân quay đầu nhìn lại: "Đài truyền hình chắc chỉ muốn phỏng vấn anh thôi."

"Thông tin của đài truyền hình rất linh hoạt, muốn phỏng vấn em về những chuyện liên quan đến cuộc thi lần này, chắc hẳn là muốn kiếm được thông tin độc quyền. Dự án hợp tác với nhà họ Mạc lần này những người có trách nhiệm liên quan đã cho họ rất nhiều sự ủng hộ."

"Em hiểu rồi, em sẽ đi cùng anh."

Thi Nhân đột nhiên xoay người đi về phía anh, Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra kinh ngạc: "Bà xã, em còn muốn gì nữa? Muốn anh an ủi em sao?"

"Khóe miệng của anh có dính vết trà."

Thi Nhân đưa tay ra lau sạch sẽ cho anh, những đầu ngón tay mang theo hơi lạnh lưu lại trên làn da nóng bỏng của anh, Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy cổ tay cô ép người về phía trước: "Em là đang mời gọi anh?"

Tiêu Khôn Hoằng rũ mắt xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, trong đôi mắt hạnh của cô phản chiếu bóng hình của anh.

"Em chỉ là đang giúp anh lau sạch mà thôi, anh Tiêu, anh đừng có mà nghĩ quá nhiều. Ưm."

Cằm của cô bị giữ chặt, hơi lạnh từ đôi môi mỏng truyền tới, khiến trái tim cô không ngừng run lên.

Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy rất hài lòng, cuối cùng cũng được ở cự ly gần mà nếm thử cảm giác như thế nào là hương vị, nó giống như hoa quả thơm mát, vừa sảng khoái vừa ngọt ngào khiến người ta càng ham muốn nhiều hơn.

Hàn mi dày của Thi Nhân run rẩy, ngoan ngoãn hợp tác với anh, mở miệng và để anh xâm nhập.

Cốc cốc cốc! Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.

Hai người hoàn hồn ngay lập tức, Thi Nhân nhanh chóng lùi lại vài bước, đỏ mặt tránh ra, nhưng cửa văn phòng dường như bị mở ra, cô vội vàng cúi người trốn dưới bàn làm việc.

Tiêu Khôn Hoằng khó chịu ngồi trở lại vị trí ban đầu, che mặt: "Tốt hơn là cậu có chuyện quan trọng báo cáo."

Trợ lý Cao: "..."

Anh ta liếc nhìn phòng làm việc, hình như không có ai, sao ông chủ lại có vẻ như muốn ăn thịt người như vậy.

Trợ lý Cao không hiểu tại sao, anh nói thẳng: "Tác phẩm của bà nhã đã gây kích động trong thời gian ngắn. Những người trong gia đình họ Mạc muốn gặp vợ anh, và họ có thể đang trên đường tới đây. Họ sẽ đến tập đoàn trong khoảng nửa giờ nữa."

"Người họ tìm là cô ấy, không phải tôi." Giọng người đàn ông này bỗng trở nên cáu kỉnh.

Trợ lý Cao nghiêm nghị trả lời: "Nhưng tôi không tìm thấy bà nhà và mọi người nói rằng cô ấy đã lên đây, nhưng có lẽ tôi đã lỡ mất Thi Nhân rồi."

Tiêu Khôn Hoằng: "..."

Anh ta không hề bỏ lỡ, người mà trợ lý Cao muốn tìm lúc này đang trốn ở cạnh anh, nói chính xác thì là ở dưới chân anh.

Anh chỉ cần liếc nhìn xuống là có thể thấy người phụ nữ đã thu người nhỏ lại thành một quả bóng, cô vẫn đang mỉm cười.

Thi Nhân quả thực là đã mỉm cười. Vừa rồi cô cũng không biết vì sao mình lại phải trốn xuống dưới bàn làm việc. Vốn dĩ sự việc hoàn toàn không có gì to tát, nhưng bây giờ nếu bị người khác nhìn thấy, phỏng chừng sẽ không biết biến thành chuyện gì nữa.

Vị trí này đúng là có chút xấu hổ. Nếu cô biết trợ lý Cao tới đây để tìm mình, cô sẽ không trốn nữa.

Bây giờ cưỡi hổ khó xuống, hay cô ấy nên ra ngoài?

Dù sao tất cả đều là một gia đình, nếu trợ lý Cao nhìn thấy thì chắc không sao đâu.

Thi Nhân nghĩ vậy và cũng định làm như dự định, nhưng một chân bắt chéo trước mặt cô, cản đường. Chiếc quần âu bị kéo lên một chút, để ra lộ đôi tất sọc của anh.

Thi Nhân cau mày và lườm anh: Anh đang làm gì vậy?

Tiêu Khôn Hoằng mặc kệ anh nhìn của cô mà đưa mắt về phía trợ lý Cao ở phía đối diện: "Người nhà họ Mạc phản ứng nhanh thật. Hãy sắp xếp phòng họp để họ đợi ở đó. Sau đó thu dọn."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!