Tiêu Khôn Hoằng đứng ở cạnh cửa cúi đầu hỏi: "Em định làm như thế nào?"
"Chờ em hỏi rõ ràng rồi mới nói."
Thi Nhân mỉm cười, rồi đi thẳng vào phòng điêu khắc.
Cô cũng bưng một đĩa hoa quả vào, nhìn Tiêu Đào Hy khẽ nói: "Nói chuyện đi."
"Thực xin lỗi cô, tôi thật sự không biết hôm nay sẽ như thế này, có phải anh ấy uy hiếp các người làm gì đó không?"
"Đúng vậy, dùng chị uy hiếp chúng em thả một người phụ nữ đi. Người phụ nữ đó cố gắng đánh gãy tay của em, không thể thi đấu được nữa."
Tiêu Đào Hy che mặt: "Tôi xin lỗi."
"Em không cần lời xin lỗi của chỉ, em chỉ muốn biết, chị lúc đó rốt cuộc nghĩ thế nào? Lúc ở bệnh viện, chị suýt chút nữa đã giết chết Tiêu Khôn Hoằng. Anh ấy đã cứu chị, không phải sao?"
"Tôi biết, nhưng tôi cũng đâu có mong đợi điều này xảy ra."
Thi Nhân lạnh lùng nói: "Những lời này đều là đạo đức giả. Tất cả mọi chuyện xảy ra là do chị phản bội chúng em. Chị đều đã biết chuyện gì sẽ xảy ra nên chị mới làm vậy."
"Xin lỗi, thực sự xin lỗi."
"Tiêu Đào Hy, em luôn muốn coi chị như một thành viên trong gia đình, nhưng bây giờ em hối hận rồi."
Thi Nhân nhìn cô: "Bởi vì chị không xứng."
Tiêu Đào Hy đột nhiên bật khóc: "Tôi biết, tôi xin lỗi."
"Muốn em tha thứ cho chị lần này cũng được thôi, chỉ cần chị nói cho em tất cả chân tướng mà chị biết. Và tại sao Tiêu Vinh vẫn còn sống?"
"Tôi không biết tại sao anh ấy vẫn còn sống. Anh ấy đã liên lạc với tôi vài lần. Còn dặn tôi tôi trốn ở bên cạnh các người để bảo vệ chính mình."
Tiêu Đào Hy tiếp tục: "Tại bệnh viện, tôi đã nói với anh ấy những gì các người đã làm. Lần này anh ấy yêu cầu tôi ra ngoài và nói là có chuyện muốn nói với tôi. Tôi cảm thấy không ổn và muốn rời đi rồi nhưng người của anh ấy vẫn làm nhưu vậy, tôi không phản kháng được."
"Vậy thì bây giờ chị còn nhớ bao nhiêu, về chuyện trong quá khứ?"
"Cô là đang muốn hỏi về món đồ mà ông cụ nhà tôi muốn tìm phải không, tôi có thể nói cho cô, có điều món đồ này mang theo nguy hiểm, cô phải nghĩ cho kỹ."
Thi Nhân gật đầu: "Đây không phải là điều chị phải lo lắng."
Cô muốn xem xem những gì ông cụ đang tìm kiếm và thứ mà bà ngoại để lại cho cô rốt cuộc có gì khác biệt.
Tiêu Đào Hy nói một địa chỉ, và sau đó nhìn cô: "Các người sẽ làm gì với tôi? Có thể thả tôi đi được không?"
"Không thể."
Tiêu Khôn Hoằng sải bước đi vào, nhìn Tiêu Đào Hy với khuôn mặt lạnh lùng: "Bây giờ, em có thể giữ cho gia đình mình an toàn bằng cách khống chế chị. Tiêu Vinh đã từng làm tổn thương con em, nhưng ba đứa trẻ rất tốt với chị và còn không ngừng gọi chị là cô."
"Tôi biết, tôi sẽ ở trong trang viên và không đi đâu nữa. Còn có chuyện này, tôi cũng không cần nữa."
Tiêu Đào Hy đưa điện thoại, nếu cô ya giữ nó, cô ta nhất định sẽ nhận được cuộc gọi từ anh trai mình. Khi đó, cô ấy sẽ lại lựa chọn như thế nào? Cô không muốn lựa chọn nữa. Cô cũng không muốn dính dáng đến những chuyện này.
Thi Nhân nhìn điện thoại: "Chị quyết định xong chưa?"
"Tôi hiện tại không có việc gì, cũng không muốn đi ra ngoài gặp gỡ mọi người. Tôi ở lại đây là được rồi."
Những ngày bị nhốt trong viện điều dưỡng, cô đã phát điên từ lâu. Cô chỉ muốn thế này, không quan tâm đến chuyện xung quanh, yên tĩnh ở lại đây, tránh xa những tranh đấu, tính toán đó.
Thi Nhân cầm lấy điện thoại di động của cô: "Được rồi, nhưng đội đến lúc mọi chuyện đã xong, nếu chị muốn rời đi, em cũng sẽ không giữ chị lại. Đồng thời, em sẽ cho chị một khoản tiền, chị muốn đi đâu cũng được."
Ngoài ra, không còn bất kỳ mối quan hệ nào giữa họ nữa. Tiêu Đào Hy suy sụp, ngồi xổm trên đất một mình, nước mắt tuôn rơi lã chã. Còn Thi Nhân thì nắm tay Tiêu Khôn Hoằng và rời đi. Vấn đề này coi như đến đây là kết thúc.
Trở lại phòng ngủ, Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô: "Không ngờ em lại là một người thánh mẫu như vậy."
"Em không phải là thánh mẫu."
"Dễ dàng như vậy mà buông tha cho đối phương, không phải là thánh mẫu thì còn là gì?"
"Cô ấy cũng không biết sự tình."
Thi Nhân trả lời: "Vì những chuyện khủng khiếp mà nhà họ Tiêu của anh gặp phải, cho dù cô ấy muốn tính kế với anh cũng là có lý. Nếu bị tra tấn mười năm, có lẽ tôi còn nhẫn tâm hơn cô ấy."
Tiêu Khôn Hoằng sững sờ, anh nghe Diệp Tranh nói về những gì Tiêu Đào Hy đã trải qua vừa rồi. Từ tận đáy lòng, anh không khỏi cảm thấy ông cụ nhà họ Tiêu là một người cặn bã! May mắn thay, người đàn ông đó đã chết.
"Mặc dù chúng tôi có thể không chút áy náy với Tiêu Vinh, nhưng với Tiêu Đào Hy, là chúng ta nợ cô ấy."
"Là anh nợ cô ấy, không phải em."
Thi Nhân cụp mắt nhìn xuống: "Cô ấy bị liên lụy vì cuốn sách đó."
Cho dù nói như thế nào thì cả cô và Tiêu Khôn Hoằng đều không thoát khỏi liên quan.
"Anh cũng thông cảm cho cô ấy, nhưng những gì cô ấy làm cũng đủ bù đắp lại mất mát đó rồi. Chúng ta cũng không phải là kẻ sát nhân khi đó."
"Đó là lý do tại sao em nói chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng với cô ấy."
"Nhưng em vẫn giữ cô ấy lại."
Vợ anh thực sự rất tốt bụng. Chuyện của nhà họ Tiêu rõ ràng không liên quan gì đến cô, nhưng cô lại tự mình gánh vác trách nhiệm.
"Nếu không thì sao? Gửi ra ngoài rồi để người khác bắt đi?"
"Tiêu Vinh không phải còn sống hay sao?"
"Nếu người mang cô ấy đi không phải là Tiêu Vinh thì sao? Em cũng không muốn cô ấy gặp chuyện nguy hiểm nữa, và dù sao cô ấy cũng đã hứa rồi."
Một cô gái đã bị giữ trong bệnh viện tâm thần nhiều năm như vậy, và sự dày vò hàn hạ kéo dài này thật sự không thể tưởng tượng được. Tiêu Đào Hy rất đáng thương.
Thi Nhân nhìn anh: "Mẹ em cũng từng bị nhốt trong viện tâm thần như vậy, nên em không muốn..."
"Em không cần nói nữa."
Tiêu Khôn Hoằng rốt cục cũng gật đầu: "Tất cả đều làm theo lời em nói."
Làm sao anh nỡ để cô phải nhớ lại những chuyện đau thương trong quá khứ cơ chứ?
Thi Nhân mỉm cười đáp: "Cảm ơn anh."
Người đàn ông ánh mắt lóe lên, sau đó giả bộ bất cẩn nhìn cô: "Em có cần anh thay quần áo giúp không?"
Sau tất cả, cô cũng vẫn là một người bệnh.
Bây giờ anh ấy nghĩ rằng điều thú vị nhất mỗi ngày là được làm người chăm sóc cô vào ban đêm, điều này khiến anh không khỏi mong chờ. Mặt Thi Nhân đỏ bừng ngay lập tức.
Bệnh viện vắng lặng.
Mạc Mỹ Đình mãi vẫn không ngủ được, cô ta vừa lo lắng, sợ hãi lại vừa bồn chồn.
Bởi vì ông ta đang đến. Cơn ác mộng của cô ta.
Cộp cộp cộp, hành lang về đêm rất yên tĩnh, bỗng có tiếng bước chân của một người vang vọng.
Mạc Mỹ Đình tỉnh dậy sau cơn mê, tiếng bước chân này, chính là tiếng bước chân này, cô hoảng sợ trốn bên giường, không muốn nhìn thấy những gì sắp xảy ra ở cửa.
"Ôi, cô bé xinh xắn của chúng ta, cô đang trốn ở đâu vậy? Đó không phải là điều mà một em bé ngoan nên làm mỗi khi cô mắc sai lầm đâu.
Cố Văn Trình đi tới, nhìn Mạc Mỹ Đình đang co rúm lại bên giường: "Sợ rồi sao?"
"Tôi sai rồi, tôi thật sự biết tôi đã sai rồi."
Mạc Mỹ Đình vội chạy lại ôm chân Cố Văn Trình van xin: "Tôi đã sai thật rồi, tha cho tôi lần này, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn thực hiện nhiệm vụ".
"Những lời tương tự, tôi đều đã nghe chán rồi, thật sự rất mệt mỏi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!