Ông cụ Mạc ngồi trên xe lăn với vẻ mặt nghiêm nghị. Ngay khi người của nhà họ Mạc xuất hiện, Diệp Tranh và những người trung gian có liên quan đã vội vàng bước ra ngoài, dù sao hôm nay cũng là một cuộc thương lượng.
"Ông Mạc, thực xin lỗi đã phiền ông phải đích thân qua đây."
Lời nói của Diệp Tranh rất chân thành, ông lão đã nhiều tuổi hình như có chút không khỏe, lãnh đạm liếc anh ta một cái, không nói lời nào. Thái độ của nhà họ Mạc cũng rất rõ ràng.
Diệp Tranh sờ sờ đầu mũi, cũng không tức giận, đi theo nhà họ Mạc vào đại sảnh, nhưng tâm tình của anh hiện giờ lại rất phức tạp.
"Đừng để trong lòng. Ông nội và anh trai của em chính là như thế này."
Mạc Tử Tây đứng bên cạnh nói: "Chuyện của Mạc Mỹ Đình đã làm lớn rồi, nhà họ Mạc sẽ không nhân nhượng vì thể diện."
"Anh biết. Nhưng anh ba của anh cũng sẽ không nhượng bộ, em cũng nên hiểu."
"Em đã thuyết phục cả tối qua, nhưng vô ích. Đợi đến khi nào cần em đi làm chuyện gì em sẽ cố hết sức phối hợp."
Mạc Tử Tây không giống trước đây chỉ biết khóc lóc bắt ông nội và anh trai thỏa hiệp, bây giờ cô có thể nhìn rõ hơn bản chất của sự việc. Cô ấy học cách suy nghĩ về mọi thứ như một người lớn và cảm thấy rằng như vậy mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Diệp Tranh nhìn cô: "Thật ra bây giờ em nên đến bệnh viện, chứ không phải ở đây."
"Lát nữa nữ thần có tới không?"
"Anh đoán là cô ấy muốn đến, nhưng anh ba không cho cô ấy đến. Đây là cuộc chiến giữa những người đàn ông, hiểu không?"
Mạc Tử Tây cười đáp: "Em không đồng ý với câu nói này, thế nên em sẽ không rời đi."
Diệp Tranh cũng không phản đối, hiện tại anh phải bận quá nhiều việc.
Bước vào đại sảnh, không có nhiều người ngồi, nhưng tất cả mọi người đều rất quan trọng. Sau khi Mạc Mỹ Đình bước vào, nhìn thấy ông nội và anh trai của mình, họ có vẻ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy sự xuất hiện của cô.
Cô quay sang nhìn Diệp Tranh, nói nhỏ: "Em muốn gặp Mạc Mỹ Đình, có được không?"
"Anh nghĩ nếu là em thì được."
Diệp Tranh nhìn về phía người nhà họ Mạc: "Mạc Mỹ Đình hiện tại không sao cả, anh ba của anh sẽ không để người khác đi đến, nhưng mà Tử Tây không phải người ngoài."
Mạc Đông Lăng mở miệng nói: "Đi đi."
Mạc Tử Tây xoay người rời đi, cô đi thẳng đến biệt thự bên cạnh, bên ngoài có rất nhiều người canh giữ.
Diệp Tranh đứng ở bên ngoài: "Em tự mình đi là được rồi, anh bên này còn có việc bận. Tự mình đi được không?”
"tất nhiên."
Mạc Tử Tây sải bước vào biệt thự và xuống tầng hầm.
Ánh sáng ở đây không ổn và mùi cũng rất khó chịu.
Một đêm trôi qua, rõ ràng là Mạc Mỹ Đình đang rất xấu hổ, ngồi trên chiếc giường rách nát, bằng một cách khó nói mà dùng cách tay tùy ý vắt lên người.
Mạc Tử Tây đi tới: "Mạc Mỹ Đình."
"Là cô? Anh cả và anh hai đâu, sao bọn họ không tới?"
Mạc Mỹ Đình nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, trong tiềm thức nhìn về phía sau Mạc Tử Tây nhưng không thấy gì cả, tại sao cô ta lại là người duy nhất ở đây? Mạc Mỹ Đình hơi thất vọng.
"Cô làm ra chuyện lớn như vậy, còn mong đợi anh cả và anh hai đến cứu mình? Cô không còn biết xấu hổ sao?"
"Hừ, muốn biết xấu hổ thì liên quan gì đến cô sao? Dù sao tôi cũng là người nhà họ Mạc, bị Tiêu Khôn Hoằng tát vào mặt nhà họ Mạc như vậy, anh cả có thể nuốt trôi cục tức này sao?”
"Cái đồ đê tiện."
Mạc Tử Tây tiến lên tát cô ta một cái thật mạnh: "Đừng đắc ý, tôi nói cho cô biết, cô cũng không đắc ý được bao lâu nữa đâu."
"Ha ha, tôi sẽ không đắc ý được bao lâu, vậy cô đến tìm tôi làm cái gì? Không phải muốn tôi chết sao?"
"Tôi đúng là rất muốn cô chết."
Mạc Tử Tây nắm tóc lấy cô ta: "Cô nhớ rõ, nhà họ Mạc không cho phép cô làm loạn, cô cho rằng mình biết đủ về nhà họ Mạc sao? Không, cô còn lâu mới đủ. Dù sao hôm nay cô sẽ hiểu cặn kẽ, nhà họ Mạc làm cách nào để tồn tại"
Cô đẩy người kia xuống và phát hiện ra rằng cánh tay của Mạc Mỹ Đình có vấn đề, có lẽ đã bị trật khớp. Chỉ là trật khớp thôi, nối lại là xong, không phải gãy xương đâu. Thi Nhân bị thương nặng hơn.
"Mạc Tử Tây, cô không thể đi như vậy, phải cứu tôi ra ngoài, nhất định phải nói cho anh cả và anh hai đã xảy ra chuyện gì với tôi."
"Cô cứ chờ đi, có lẽ sẽ có ngày đó đấy."
Ánh mắt Mạc Mỹ Đình lập tức trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Tử Tây rời đi. Sau khi cô ta thoát khỏi đây, cô ta nhất định sẽ không để những người này yên. Tuyệt đối không! Sự nhục nhã mà cô ấy phải chịu đựng ngày hôm nay sẽ được đền đáp gấp mười lần.
——
Mạc Tử Tây rời khỏi biệt thự, nghĩ đến những cảnh tượng cô nhìn thấy dưới tầng hầm, tâm tình cảm thấy rất phức tạp.
"Tử Tây, nói cho anh biết những gì em đã nhìn thấy, cô ấy thế nào?"
"Cô ta không sao, ít nhất cô ta không bị thương, không bị phẫu thuật, không phải khâu vá."
Mạc Tử Tây trào phúng nhìn anh trai và ông nội, bảo vệ một người phụ nữ nhưu vậy đối với nhà họ Mạc có lợi ích hay sao?
Mạc Đông Lăng gật đầu: "Anh hiểu rồi."
Diệp Tranh lúc này mới nói: "Anh ba của tôi đã đến."
Sự yên tĩnh kỳ lạ trên hiện trường đã bị phá vỡ. Khi xe dừng bên ngoài, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện đầu tiên, sau đó người đàn ông cúi người xuống bước xuống xe, khuôn mặt tuấn tú, nhưng lại trầm ổn.
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn biệt thự bên cạnh: "Ở đằng kia có sao không?"
"Không sao, cô Mạc Tử Tây nhìn một chút rồi động tay động chân."
Động tay chân rồi? Chắc chắn rồi, dù bạn của vợ là người nhà họ Mạc, nhưng cô ấy cũng không đến nỗi khó chịu. Tiêu Khôn Hoằng sải bước đi vào, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.
"Có vẻ như mọi người đã đến rồi." Anh khẽ mỉm cười nói.
"Tiêu Khôn Hoằng, anh đã giam giữ riêng em họ của tôi, và anh còn rat ay với cô ấy. Tôi nghĩ những tội danh này là đủ để anh phải ngồi tù."
"Tôi cũng nghĩ những gì Mạc Mỹ Đình đã làm với vợ tôi và với tôi là đủ để Mạc Mỹ Đình phải vào tù, phải không?"
Tiêu Khôn Hoằng tùy ý ngồi trên sô pha, nhìn về phía ông lão đối diện: "Ông Mạc cũng đến rồi. Xem ra ông rất coi trọng Mạc Mỹ Đình, nhưng thật đáng tiếc là ông đã không dạy dỗ được tốt, đắc tội với tôi. Không chỉ một lần!"
"Anh muốn gì?"
Ông Mạc cuối cùng cũng mở miệng nói: "Làm một giao dịch."
"Tất nhiên sẽ làm một giao dịch rồi, nhưng các người có thể đưa ra những gì khiến tôi đồng ý?"
Lông mày nhếch lên Tiêu Khôn Hoằng đầy giễu cợt: "Bà xã của tôi vô cùng tài giỏi, Mạc Mỹ Đình lại muốn hủy hoại cánh tay cô ấy. Một con điếm phẩm hạnh thấp hèn như vậy, nếu không phải cô ta có cái danh phận nhà họ Mạc dính vào thân thì chắc chắn cô ta sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày thứ hai."
Mạc Đông Lăng ngắt lời anh: "Anh cũng đã phế bỏ cánh tay của cô ta đi. Khoản này tính nhà họ Mạc của chúng tôi. Bất kể thế nào, chúng tôi hôm nay cũng phải đưa cô ta đi. Dù sao cô ta cũng là người nhà họ Mạc."
"Nếu không thì sao?"
Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt nhìn bọn họ: "Tài năng và cách cư xử của Mạc Mỹ Đình chắng có gì giống nhà họ Mạc của các người. Thậm chí còn không bằng tài năng của vợ tôi."
Ánh mắt Mạc Đông Lăng lóe lên, sau đó bật cười: "Quả thực, vợ của anh rất tài giỏi. Trên đời này cũng còn có rất nhiều người tài giỏi."
"Tôi chỉ đang đưa ra một đề xuất nho nhỏ. Tốt hơn hết bạn nên kiểm tra kỹ danh tính của Mạc Mỹ Đình."
"Chúng tôi sẽ xem xét điều này, vậy anh Tiêu có thể nói về yêu cầu của anh không?"
Mọi người nhìn Tiêu Khôn Hoằng, nhưng vẻ mặt của anh lại hết sức lạnh lùng.
Cuối cùng, anh nói: "Tôi muốn đi đầu trong dự án hợp tác này, và nhà họ Mạc sẽ chia cho tôi một nửa cổ phần còn lại."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!