Thi Nhân nhìn vào mắt anh, rồi lại chột dạ mà lảng tránh đáp: "Cũng không có."
Ha.
Tiêu Khôn Hoằng cười, cô chắc chắn là đang nói dối, nhưng có lẽ nó không chỉ là tắm một cách đơn thuần. Nghĩ đến điều này, anh cảm thấy mình không thể tập trung trở lại. Nửa giờ trôi qua, nhưng đối với Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân thì lại dài tựa cả thế kỷ.
"Em thấy được chưa?"
"Được rồi."
Tiêu Khôn Hoằng đứng dậy, phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, có lẽ là do trong phòng tắm có hơi nước. Anh bế cô lên khỏi bồn tắm, lau sạch sẽ rồi giúp Thi Nhân mặc quần áo vào.
"Cảm ơn anh."
Giọng Thi Nhân rất lí nhí sau đó cô đỏ mặt rời khỏi phòng tắm. Tiêu Khôn Hoằng vẫn chưa ra, cô bỗng nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, chắc hẳn anh ta cũng đang tắm.
Cô ấy che mặt, đúng là nửa tiếng kinh động hồn phách.
Mặc dù mối quan hệ giữa họ đã đủ thân thiết, nhưng khi không mặc gì mà đối diện với Tiêu Khôn Hoằng, người đang phải đối mặt với chứng mất trí nhớ, cô vẫn có một chút áp lực không thể giải thích được. Rõ ràng cô biết rằng họ là cùng một người đàn ông.
Trong phòng tắm, tình trạng của Tiêu Khôn Hoằng cũng không khá hơn là bao. Anh đã tắm nước lạnh hai lần nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả. Anh che mặt, đó là một lần tắm khiến con người ta thoải mái và thậm chí anh đã quên mất cơn đau đầu của mình. Có lẽ Diệp Tranh đã đúng, người phụ nữ này thực sự có thể chữa khỏi được bệnh đau đầu của anh.
Một giờ sau, Tiêu Khôn Hoằng bước ra khỏi phòng tắm với một cảm giác thích thú kỳ lạ. Chiếc khăn tắm quấn quanh phần hông thon gọn, ngực anh lấm tấm những giọt nước còn sót lại chạy dọc theo phần xương tam giác từ hông xuống dưới.
Anh cho rằng cô ấy là vợ của mình, vậy nếu họ làm những điều thân mật, thì nó cũng là chuyện hợp tình hợp lý? Người trên giường đã nằm yên vị rồi. Tiêu Khôn Hoằng thay quần áo, ngả người ra sau, cẩn thận nhìn người phụ nữ đang giả vờ ngủ, anh đột nhiên đến gần, nhìn thấy mí mắt cô động đậy, nhưng cô vẫn cố không mở mắt.
Thật thú vị, giả vờ ngủ?
Tiêu Khôn Hoằng cố ý ôm cô gái nhỏ vào lòng, cẩn thận tránh xa vết thương của cô, nhìn thấy cô có chút nhẫn nhịn không dám mở mắt, tâm trạng trở nên rất vui vẻ. Nếu cô đã không muốn thức dậy, vậy thì cứ tiếp tục diễn đi. Anh thấy rằng việc ôm cô ngủ có vẻ không tệ lắm.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao chiếu qua cửa sổ, Tiêu Khôn Hoằng thức dậy. Anh thấy trong lòng mình có thêm một người phụ nữ, đêm qua anh chỉ muốn ôm cô vào lòng một lúc, nhưng không ngờ anh đã ngủ quên mất. Lần này, anh không bị cơn đau đầu đánh thức vào nửa đêm, mà ngủ ngon lành cho đến khi trời sáng. Anh đã không ngủ ngon mấy ngày nay.
Tiêu Khôn Hoằng chăm chú nhìn người phụ nữ trong tay mình, dường như cô ấy ngủ không ngon, vết thương trên bả vai khiến cô chỉ có thể ngủ nghiêng hoặc nằm sấp, đây không phải là cách ngủ lành mạnh.
Anh khiêm tốn cúi đầu hôn cô, sau đó lập tức nhìn trần nhà với lương tâm cắn rứt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tim anh đập nhanh hơn, và thậm chí còn có một cảm giác ngọt ngào. Không thể tin được. Tình yêu vốn dĩ là loại mùi vị này sao?
Tiêu Khôn Hoằng cẩn thận đặt người trong vòng tay nằm xuống giường rồi lặng lẽ rời đi, anh trực tiếp chạy ra khu vườn bên ngoài, chạy một vòng. Hít thở bầu không khí trong lành, anh cảm thấy rất sảng khoái. Cơn đau đầu làm phiền Tiêu Khôn Hoằng bấy lâu nay dường như biến mất, và quả nhiên là hóc môn đã khiến con người ta quên đi nhiều thứ.
Thi Nhân tỉnh dậy và phát hiện sau lưng được kê thêm một chiếc gối để ngăn cô sau khi ngủ thiếp đi sẽ nằm xuống và động vào vết thương.
Cô từ từ ngồi dậy, đỏ mặt khi nghĩ đến chuyện đêm qua. Nếu đổi thành Tiêu Khôn Hoằng của trước kia thì có lẽ, khụ khụ. Thi Nhân vội vàng chặn đứng những suy nghĩ của mình, có chút nguy hiểm.
"Em tỉnh rồi?"
Tiêu Khôn Hoằng bước vào, trên tay cầm theo bữa sáng. Anh đặt ở trên bàn nhỏ nói:
"Ăn sáng đi."
Thi Nhân thấy anh đang nghe điện thoại và có vẻ như chuẩn bị rời đi, cô liền nói: "Anh sắp phải đi giải quyết chuyện của Mạc Mỹ Đình phải không?"
"Đúng vậy, sáng nay anh đã đồng ý thương lượng, nhà họ Mạc nên cho tôi một câu trả lời hoàn hảo."
Tiêu Khôn Hoằng đã thay một bộ đồ tây mùa hè với cà vạt sẫm màu, dáng vẻ ung dung của anh không giống như đi đàm phán, mà giống như đi làm. Thật là một dáng vẻ thoải mái.
"Em cũng muốn đi."
"Anh nghĩ em thích hợp ở nhà dưỡng bệnh hơn. Em bây giờ tay không thể cử động, chân cũng không thể cử động. Em đi làm gì cơ chứ? Để làm linh vật cho mọi người vây quanh xem sao?"
"Chân của em đã khỏi rồi."
Thi Nhân đứng dậy và tiến lên hai bước, cho thấy rằng chân cô vẫn ổn.
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu: "Anh hy vọng tay của em cũng khỏi càng nhanh càng tốt."
Thi Nhân: "..."
Tiêu Khôn Hoằng bây giờ thực sự càng ngày càng đáng ghét.
Cô ngoan cố đứng trước mặt anh: "Dẫn em đi cùng."
Hai người nhìn nhau một lúc, Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Đứa nhỏ vì em bị thương mà hiện giờ đang rất lo lắng. Lát nữa các con sẽ đến gặp em. Ở trường có hoạt động với phụ huynh. Lần này, đến lượt em đi cùng làm bài tập về nhà với con rồi."
"Vậy anh vẫn nhất định không đưa em đến đó?"
"Anh sẽ lo liệu mọi thứ. Đợi đến khi bình phục và xuất hiện trở lại, sẽ không ai dám làm điều gì nguy hiểm với em nữa, anh xin hứa."
Tiêu Khôn Hoằng vuốt ve vành tai của cô: "Những tranh đấu của đàn ông, một bệnh nhân như e, chạy đến góp vui gì chứ. Cuộc thi điêu khắc cũng không còn nhiều thời gian nữa, anh nghĩ em nên dành tâm trí cho nó. Nếu như bên ban giám đốc gây khó dễ gì cho em, anh chắc chắn lần này sẽ bảo vệ em.”
Thi Nhân thở dài.
"Tại sao em lại thở dài?"
"Tại sao anh luôn dùng những lời lẽ sắc bén và quan tâm như vậy? Như vậy sẽ rất khó chịu."
Thi Nhân kiễng chân chỉnh lại cà vạt: "Tối hôm nay em sẽ đợi anh về ăn tối."
"Đồng ý." Người đàn ông trước mặt tuy giả vờ bình tĩnh, nhưng trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Thi Nhân nhìn anh rời đi, tâm trạng của cô trở nên rất phức tạp, hóa ra Tiêu Khôn Hoằng cũng rất đáng yêu khi anh còn nhỏ.
Mặc dù bây giờ anh không biết thích một ai đó như thế nào, và luôn dùng những từ ngữ sắc bén khi nói chuyện, nhưng cô biết rằng anh đang cố gắng bao phủ đầy gai nhọn lên một trái tim mềm yếu. Tiêu Khôn Hoằng không hề dễ thương khi còn nhỏ. Nhưng cô càng ngày càng yêu anh nhiều hơn.
Tiêu Khôn Hoằng đi xuống lầu, cúi người bước lên xe.
Anh dựa vào ghế sau, cả người thay đổi trạng thái, ngạo mạn khinh thường, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
"Đã chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Nhà họ Mạc đã đến biệt thự. Anh Diệp đã sắp đặt một địa điểm đàm phán bên cạnh biệt thự. Chúng ta bây giờ đi tới nơi đó."
Tiêu Khôn Hoằng khẽ nở nụ cười: "Tôi cứ tưởng là ở biệt thự cơ. Để Mạc Mỹ Đình xem tận nơi, tôi nghĩ sẽ rất tuyệt vời."
"Ông Diệp nói rằng điều này sẽ làm gia tăng xung đột và không có lợi cho các cuộc đàm phán."
"Ừm, xem ra Diệp Tranh đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, trước đây gặp phải loại chuyện này anh ta chỉ hỏi em phải làm sao, nhút nhát vô cùng. Đâu có giống như bây giờ, lúc nào cũng quan tâm đến tôi, giống như một bà mẹ già vậy.”
Trợ lý Tiêu ngồi bên cạnh tiếp lời: "Dù sao mười năm sau, ai cũng sẽ thay đổi."
"Nhưng mười năm này đối với tôi không có ý nghĩa gì."
Tiêu Khôn Hoằng nhìn trợ lý Tiêu bên cạnh: "Các cậu vẫn là các cậu, còn tôi lại không phải là tôi."
Các chiến hữu đều có mười năm kinh nghiệm và trở nên chín chắn và điềm đạm. Còn anh thì lạ mất trí nhớ mười mấy năm, tuổi còn trẻ chưa trưởng thành, loại khoảng cách này có lúc làm cho anh cảm thấy lạc lõng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!