Bệnh viện tư nhân.
Trong phòng phẫu thuật truyền ra tiếng gắt gỏng của một người đàn ông: “Mọi người không thấy cô ấy rất đau sao? Lúc tiêm thuốc tê thì nhẹ tay một chút, tôi vô cùng nghi ngờ kiến thức chuyên môn của cô.”
“Còn anh nữa, lúc khâu thì đừng run tay đấy, cẩn thận cho tôi một chút, nếu như để lại sẹo thì tôi sẽ cho anh một vết y như thế trên người anh đó.”
Phòng phẫu thuật vô cùng yên tĩnh, lại có một người đàn ông hung hăng như một con sư tử.
Giây phút thấy cô bị thương, tất cả sự bình tĩnh của anh đã sụp đổ trong nháy mắt rồi.
Đôi mắt Tiêu Khôn Hoằng như bùng lên ngọn lửa giận dữ: “Nhìn tôi làm gì, ra tay đi chứ? Không biết làm thì cút!”
Đúng lúc đó, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Diệp Tranh mặc bộ đồ vô khuẩn đi tới, vội vã kéo người đàn ông cáu kỉnh như phát điên – Tiêu Khôn Hoằng ra ngoài: “Anh Hoằng, anh theo em ra ngoài trước đã.”
“Tôi cảm thấy năng lực của bác sĩ ở bệnh viện này không ổn, cậu đi tìm bác sĩ khác tới đây.”
“Anh Hoằng, bọn họ đều rất ưu tú, là anh ở đây quấy rối bọn họ tiến hành cuộc phẫu thuật, anh cứ kéo dài thế này thì cuộc phẫu thuật của chị dâu sẽ không thể kết thúc được mất, chị ấy sẽ đau mãi luôn đó, anh muốn nhìn chị ấy như vậy sao?”
Câu nói này khiến Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh lại.
Anh nhìn người phụ nữ đang nằm trên bàn phẫu thuật kia, sắc mặt cô trắng bệch, nhắm mắt ngủ say.
Cuối cùng, Tiêu Khôn Hoằng chạm vào trán cô một cái rồi nói: “Cẩn thận một chút.”
Diệp Tranh khó khăn lắm mới dẫn người đàn ông gây chuyện này ra ngoài được, các bác sĩ đều thở phào một hơi, sau đó lấy lại trạng thái tinh thần, bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
...
Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Tiêu Khôn Hoằng đứng im không nói gì, gương mặt lạnh lùng u ám như Diêm La Vương.
Ba đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không dám nói gì, cũng không dám hỏi.
Diệp Tranh cho ba đứa trẻ một ánh mắt động viên, đứng bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng: “Chỗ khu giải trí bên kia, anh cảm thấy đó là việc bất ngờ sao?”
“Không biết nữa.”
“Em nghe nói, Mạc Mỹ Đình đã ở khu giải trí, tham gia một hoạt động công ích.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm cây đại thụ ngoài cửa sổ, mở miệng nói: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Muốn nói gì cũng cần phải có chứng cứ.”
“Ồ, người yếu thế mới cần chứng cứ, còn người mạnh thì có thể giả tạo chứng cứ.”
Diệp Tranh cau mày: “Vẫn nên điều tra rõ ràng rồi mới ra tay thì hơn, cứ chỉ nghi ngờ Mạc Mỹ Đình như vậy, nhỡ đâu có người đổ tội thì sao? Nếu vậy thì chúng ta đã bỏ lỡ một cơ hội tìm người đứng sau màn mất rồi.”
Ngày hôm nay, Mạc Mỹ Đình trùng hợp xuất hiện ở đó như thế, còn có hoa tai rơi ở hiện trường, để lại chứng cứ rõ ràng thế thì có vẻ quá vụng về.
Dù sao thì thân phận của Mạc Mỹ Đình vẫn luôn là một câu đố, bọn họ không điều tra ra được.
Mạc Mỹ Đình sẽ mắc phải sai lầm ngu ngốc đó ư?
Tức nước vỡ bờ, nhất định có chuyện bất thường.
“Ok, vậy thì điều tra. Tôi đã sai người phong tỏa khu giải trí rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng không tin anh không điều tra ra được.
Diệp Tranh nhỏ giọng nói: “Nghe nói chị dâu cứu anh mới bị thương?”
“Tôi không bắt cô ấy phải cứu.” Giọng nói trầm thấp.
“Nhưng cuối cùng chị ấy vẫn cứu anh đó thôi, có phải anh cảm thấy chị ấy rất ngốc không? Nhưng đó chính là tình yêu, vì đối phương mà quên mình.”
Tiêu Khôn Hoằng cau mày: “Tôi cảm thấy cậu có thể im miệng được rồi.”
Bây giờ anh vô cùng buồn bực.
Hình ảnh Thi Nhân đẩy anh ra vẫn luôn hiện đi hiện lại trong đầu anh, khiến anh không có cách nào bỏ qua nó được.
Lúc nghe Diệp Tranh nói mấy lời kia, hình như trái tim anh cũng có mấy phần xúc động lâu rồi chưa có.
Yêu ư?
Tình yêu có thể không cần cả mạng sống của mình?
Bỗng nhiên Tiêu Khôn Hoằng bật cười ra tiếng, sau đó anh che mặt mình lại, che lấp vẻ chật vật lúc này của mình.
Bởi vì anh đã từng xem thường tình yêu, không tin hai chữ “tình yêu” này.
Nhưng bây giờ anh phát hiện mình rung động rồi.
Hóa ra anh cũng từng có hi vọng xa vời về hai chữ này, giây phút này, anh đang lo lắng cho người phụ nữ trong phòng phẫu thuật.
...
Một tiếng sau, cuộc phẫu thuật kết thúc.
Bác sĩ đi ra, lúc đối diện với Tiêu Khôn Hoằng thì hơi căng thẳng: “Chị nhà chỉ bị thương ngoài da ở phần vai, xương không sao hết. Khâu bốn mũi, trong vòng một tháng không nên đụng vào nước, khi tắm nhất định phải cần người hỗ trợ.”
“Ừ, bây giờ cô ấy thế nào rồi?”
“Vẫn chưa tỉnh.”
Tiêu Khôn Hoằng thấy Thi Nhân được đẩy ra, cô vẫn nằm sấp người xuống, gò má phúng phính bị ép thành nếp nhăn.
Anh liếc mắt nhìn một cái, lùi về phía sau nhường đường, sau đó đi tới phòng bệnh.
Ba đứa trẻ đi theo chân anh, bước từng bước rập khuôn theo, mong chờ nhìn người phụ nữ ngủ say trên giường bệnh.
Đứa trẻ thứ ba nghẹn ngào muốn khóc nhè, Tiêu Khôn Hoằng đặt tay lên đầu cô bé: “Đừng làm ồn tới cô ấy.”
“A a.”
Đứa trẻ thứ ba chủ động che miệng mình lại, cô bé sẽ không làm phiền, cô bé sẽ rất ngoan.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn đứa trẻ nhỏ bé bên cạnh mình, mở miệng nói: “Đi với cha nào, cho mẹ mấy đứa yên tĩnh ngủ một lúc.”
Lúc này, bỗng nhiên anh có suy nghĩ, nếu đổi lại anh đang nằm trên bàn phẫu thuật, người phụ nữ này cũng dẫn theo ba đứa trẻ, cầu mong anh sẽ bình an sao?
Tình cảnh này có chút cảm động, lại có phần đáng thương.
Đồng thời anh cũng cảm thấy tức giận.
...
Rời khỏi phòng bệnh.
Mạc Tiểu Bắc nói: “Cha, chuyện này không phải chuyện ngoài ý muốn.”
“Các con nhìn thấy sao?”
Mạc Tiểu Nam kể lại, lúc mấy đứa đi rồi thì gặp Mạc Mỹ Đình, cãi nhau một trận, đối phương nói ra hết mọi chuyện.
Tiêu Khôn Hoằng rủ mắt xuống, nghiêm túc hỏi: “Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn ạ, trợ lý Cao cũng có mặt, anh ấy cũng nghe thấy.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn trợ lý Cao, nhận được sự đồng tình của anh ta thì anh cười khẩy: “Thế này thì quả thật là một niềm vui bất ngờ.”
Nhất định vị cô chủ họ ngoại không biết là thật hay giả kia biết gì đó.
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại: “Ba đứa các con về nhà đợi đi.”
“Cha, vậy còn cha thì sao?”
“Cha có việc cần làm.”
“Chúng con không muốn về, muốn ở lại đây với mẹ cơ.”
Tiêu Khôn Hoằng có chút đau đầu, ngồi xổm xuống trước mặt ba đứa trẻ: “Cha có chuyện cần phải xử lý, nếu các con ở lại đây thì không có ai ở cùng các con hết.”
Anh không yên tâm về ba đứa trẻ này.
“Chú Diệp nói, chị Tử Tây sẽ tới.”
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, sau đó bảo Diệp Tranh gọi điện thoại, xác nhận Mạc Tử Tây đang trên đường tới rồi mới quay đầu lại nhìn ba đứa trẻ: “Ngoan ngoãn ngồi đợi nhé.”
Bé Bánh Bao ngẩng đầu lên, nói giòn tan: “Cha, cha muốn đi báo thù cho mẹ sao?”
Báo thù?
Tiêu Khôn Hoằng nhìn con gái mình mấy giây, sau đó sờ đầu cô bé: “Cô bé ngoan không nên nói mấy lời như thế.”
Con gái anh chỉ nên hưởng thụ vui vẻ, hạnh phúc là được.
“Nhưng mẹ bị người ta bắt nạt như thế, con muốn xả giận giúp mẹ, con muốn bảo vệ mẹ.”
Trước đó, cô bé chỉ như một con cừu non, bây giờ nổi giận thì y như một quả pháo.
Tiêu Khôn Hoằng vui vẻ nói: “Ba sẽ bảo vệ mẹ các con, chờ sau này các con lớn rồi thì lại bảo vệ mẹ.”
Bây giờ thì không cần.
Người phụ nữ của anh thì để anh tự bảo vệ.
Người đàn ông xoay người đi, ánh mắt lạnh lùng, ác liệt như lưỡi dao sắc vừa rút ra khỏi vỏ.
...
Tiêu Khôn Hoằng quay lại khu giải trí ngay lập tức, nơi này đã đóng cửa.
Trợ lý Cao đi cạnh anh, nói những điểm chính của kết quả điều tra với anh.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thiết bị không người lái trên bầu trời, mở miệng nói: “Không tệ.”
“Đây là những lời cậu chủ nói, mạch suy nghĩ của mấy đứa rất rõ ràng.”
“Đó là điều đương nhiên, không nhìn xem đó là con của ai.”
Tiêu Khôn Hoằng đi đến vị trí xảy ra chuyện, ngẩng đầu lên nhìn công trình bị đình chỉ hoạt động trong khu giải trí, chuyện này phát sinh vô cùng bất ngờ, anh không còn nhớ rõ cảm xúc trong nháy mắt đó nữa.
Bây giờ đứng tại chỗ này, anh chỉ thấy phẫn nộ.
Chỉ có máu tươi mới dập tắt được ngọn lửa của sự phẫn nộ.
“Người giám sát và điều khiển bên kia đã phát hiện ra điều khác thường, có người đi tới phòng điều khiển mấy lần, nhưng vẫn chưa hỏi ra được gì.”
“Dẫn tôi tới đó.”
Tiêu Khôn Hoằng vặn cổ tay: “Đã lâu lắm rồi không ra tay.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!