“Khu vui chơi không phải do cô mở, cô đến được thì chúng tôi không thể đến à?”
Thi Nhân đảo mắt, sau đó dắt đứa bé đi.
Tiêu Khôn Hoằng đứng bên cạnh từ đầu đến cuối, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Mạc Mỹ Đình, giống như chỉ xem cô ta là không khí.
Mạc Mỹ Đình trực tiếp bị xem nhẹ.
Cô ta chống hông tức giận, tốt xấu gì cô ta là cô chủ nhà họ Mạc, đi đến đâu mà không có người nịnh bợ?
Tập đoàn Quang Viễn của anh là cái thá gì?
Thế mà ở trước mặt nhiều người như vậy lại nhiều lần lơ mình, cơn giận này không cách nào nuốt trôi.
Mạc Mỹ Đình gọi trợ lý đến: “Không phải chút nữa sẽ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn sao, nhân lúc đó tôi sẽ cứu đứa bé để làm dịu sư luận sao? Bây giờ tôi muốn cậu làm chuyện khác.”
“Cô chủ, làm như vậy rất dễ khéo quá hóa vụng.”
Dù sao chọc vào Tiêu Khôn Hoằng cũng chẳng có gì tốt.
Hiện tại quan trọng nhất phải tẩy trắng thanh danh cho Mạc Mỹ Đình, không phải lúc đụng chạm vào người khác. Vụ bắt cóc lần trước hay chuyện tranh giành tài sản đã khiến tình hình hiện giờ của Mạc Mỹ Đình rất tệ.
Mạc Mỹ Đình mặt lạnh: “Sao, giờ tôi sai cậu làm chút chuyện không được hả?”
“Không phải, tôi cảm thấy làm vậy quá mạo hiểm. Lỡ khi xuất hiện sự việc nào khác, không tiện nói lại cho sếp ạ.”
Sau khi nhắc đến chữ sếp, não của Mạc Mỹ Đình lại hoạt động.
Cô ta lạnh giọng nói: “Tôi chẳng qua muốn nhờ cậu nghĩ cách khiến bàn tay của Thi Nhân tàn phế, ít ra không để cô ta có cơ hội tham gia trận thi đấu này mà thôi.”
Lần trước lúc ở hội trường, nếu Tiêu Khôn Hoằng không nhảy ra phá đám.
Thi Nhân không phải chỉ bị thương ở chân thôi đâu.
Nếu như bàn tay Thi Nhân bị thương, trận thi đấu lần này cô ta chắc chắn thắng.
Trợ lý ngẫm nghĩ, cuối cùng đồng ý với cô ta, dù sao cũng vì nhiệm vụ lần này.
Mạc Mỹ Đình nhìn theo hướng bọn họ rời đi, nhếch miệng: “Chờ mà xem.”
Tôi không sống tốt, mấy người cũng đừng hòng sống tốt.
Bên này, Thi Nhân là bệnh nhân, đi lại rất khó khăn, chỉ có thể nhìn con nhỏ nô đùa.
Tiêu Khôn Hoằng không hứng thú với mấy thứ này, yên lặng đứng bên cạnh cô.
Thi Nhân bất chợt ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện của phòng điêu khắc, cảm ơn anh rất nhiều.”
Nếu không nhờ Tiêu Khôn Hoằng ngăn cơn sóng dữ, bây giờ phòng điêu khắc đoán chắc sẽ không có tên, cô cũng không cách nào tham gia trận thi đấu.
Người đàn ông này miệng thì cay nghiệt, nhưng con người lại rất tốt.
“Không cần cảm ơn anh, dù sao anh cũng chỉ dựa vào quy tắc mà làm thôi. Hi vọng lần thi đấu này em sẽ đứng ở vị trí tốt, không thì anh cũng chẳng giữ được cho em đâu.”
Thi Nhân gật đầu: “Em sẽ cố gắng, không khiến anh thất vọng đâu.”
Người đàn ông dừng lại, muốn giận cô nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt vào.
Chẳng phải do anh thích cô, mới cố ý giận cô.
“Mẹ ơi, con muốn chơi thuyền hải tặc kia.”
“Các con còn quá nhỏ, bây giờ không chơi được, trẻ con chỉ thích hợp chơi ở đây thôi.”
“Không kích thích chút nào, chơi rất chán ạ.”
Mạc Tiểu Bắc tỏ vẻ những thứ này quá trẻ con, rất nhàm chán.
Chỉ có đứa bé út rất vui vẻ.
Khu vui chơi có bán kem ly, người bán là một cô gái trẻ, khuôn mặt niềm nở nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Anh đẹp trai, mua cho bạn gái anh một cây đi.”
“Cô ấy không phải bạn gái tôi.”
Lập tức ánh mắt của cô gái sáng lên: “Thế thì tôi mời anh ăn nha?”
Cuối cùng cũng gặp được một anh trai có dáng đẹp khỏi bàn, lại còn chưa có bạn gái.
Tiêu Khôn Hoằng xụ mặt không nhúc nhích, liếc qua cây kem ly: “Những thứ này, có sạch sẽ không?”
“Chắc chắn sạch sẽ lắm luôn á!”
Cô gái sửng sốt, nhìn anh chằm chằm, anh trai này không phải đến gây chuyện đấy chứ?
Đã ra ngoài ăn, còn để ý như vậy hả trời?
“Cha, con có thể ăn hai cây kem ly không ạ?”
Mạc Tiểu Nam cũng thấy nhàm chán, lúc nhìn thấy kem ly liền vọt đến, nghe nói đi khu vui chơi phải ăn kem ly.
Hai đứa bé còn lại thấy đồ ăn, ánh mắt sáng rực chạy đến, vây quanh Tiêu Khôn Hoằng, ba đứa trẻ sinh ba cùng nhau ùa ra sân.
Chị gái bên cạnh ngây ngốc: Cha?
Người đàn ông này kết hôn rồi á!!
Vừa nói chưa có bạn gái mà?
Tiểu Khôn Hoằng ngoảnh đầu nhìn cô: “Lấy ba cây.”
“Được rồi đợi một chút.”
Cô gái nhanh chóng xé toang suy nghĩ, bắt đầu bán hàng, nhìn thoáng qua người phụ nữ bên kia: “Anh trai, không mua cho vợ anh một cây à?”
Không trách anh trả lời không phải bạn gái, thì ra là có vợ rồi.
Tức quá đi!
Tiêu Khôn Hoằng nhận kem ly đưa cho đứa trẻ, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bên kia, hình như đang ngồi bên lan can nhìn bọn họ, anh đi về phía Thi Nhân.
Cô nhìn người đàn ông đang lại gần, ánh mắt nhìn cây kem, mím môi cười: “Cho em sao?”
“Em đừng suy nghĩ nhiều.”
Nháy mắt Tiêu Khôn Hoằng bỏ vào miệng mình, cảm giác ngọt ngào ngây ngấy, có chút lạnh.
Anh nhìn Thi Nhân hơi quẫn bách, bọng mắt cười hiện lên.
“Trêu em thú vị lắm sao?”
Thi Nhân nhìn người đàn ông trước mặt, giống y như đứa trẻ.
“Cũng không tệ lắm.”
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, nhìn cô rồi lại nếm thử một miếng kem, đôi mắt thâm thúy cười thỏa thích.
Thi Nhân lảng tránh ánh mắt của anh, người đàn ông này càng ngày càng thích nói đùa.
Chững chạc hơn trước, còn có thể cười thỏa thích như thế, hiện tại chắc thoải mái hơn rất nhiều.
Thi Nhân cẩn thận lui về sau mấy bước, không muốn áp sát quá gần với anh.
Người đàn ông cố ý bước đến: “Em tránh cái gì?”
Lúc Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên chú ý đến trên đầu, sắc mặt biến đổi: “Cẩn thận!”
Cô lao đến, hai người đồng thời ngã lăn.
Thi Nhân đau đớn rên lên, bả vai cực kỳ đau, cô cắn chặt môi đau đến mức ngất đi.
Tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Tiêu Khôn Hoằng ôm chặt người phụ nữ trong ngực, nhìn đồ vật bên chân, giống như linh kiện máy móc.
Sắc mặt anh tối lại, la lớn: “Người đâu, chết hết rồi à?”
Tiêu Khôn Hoằng ngửi thấy mùi máu, hắn nắm lấy bả vai tuôn máu của cô, sợ hãi mắng: “Em thật sự ngu ngốc đấy à? Nguy hiểm như vậy lao đến làm gì hả?”
Nếu lúc đó người phụ nữ này không lao đến, đoán chừng hiện tại người nằm đó chính là anh.
Anh là đàn ông, không cần cô bảo vệ.
Thật ngu ngốc!
Anh rất tức giận, nhưng cánh tay ôm cô lại không ngừng run rẩy, toàn thân rét lạnh.
“Tiêu Khôn Hoằng, em đau quá.”
Giọng Thi Nhân pha chút nức nở, nắm chặt quần áo anh, nước mắt tuôn rơi.
Thấy bộ dạng đáng thương của cô, Tiêu Khôn Hoằng sợ sệt đến mức nóng nảy, mỗi lần thấy cô bị thương, anh không thể nào khống chế nổi tính tình của mình.
Anh cẩn thận từng li từng tí nâng cô dậy, không dám động bậy
Không biết cô có gãy xương không, sợ làm cô đau hơn nên chỉ có thể cẩn thận đặt người nằm thẳng trong ngực mình, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh giận đến mức muốn giết người.
Muốn mắng cô nhưng thấy bộ dạng khó chịu của cô, cái gì cũng không nói được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!