Ngô Hành đi thẳng một mạch đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Triệu Uyển Nhi không cam lòng, túm lấy trợ lý Cao, hỏi: "Không phải tổng giám đốc Tiêu không ưa Ngô Hành sao?"
"Đi làm việc của cô đi, đây không phải chuyện cô cần biết."
Trợ lý Cao dửng dưng như không, quay đi, để mặc Triệu Uyển Nhi còn đang mơ hồ.
Ngô Hành bước vào văn phòng, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế kia liền hoảng hốt, giống như nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng ngày trẻ.
Đương nhiên vẫn không ai mở miệng trước.
"Ngồi đi."
Tiêu Khôn Hoằng tạm dừng lại công việc đang dở trên tay, bước đến ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha, nhìn Ngô Hành: "Quan hệ của anh với Thi Nhân rất tốt sao?"
"Cũng bình thường."
"Cảm ơn anh đã cống hiến cho tập đoàn trong suốt khoảng thời gian này, hiện tại có chức vụ nào anh muốn làm thì cứ thoải mái chọn."
Người đàn ông vẫy tay, ra vẻ bản thân rất độ lượng, thuận tiện thăm dò xem rốt cuộc Ngô Hành muốn làm gì.
"Không cần đâu, sau khi anh hồi phục, tôi sẽ rời khỏi đây."
Ngô Hành thẳng thắn trả lời, anh ta biết Tiêu Khôn Hoằng không ưa gì mình.
Vốn dĩ cũng đâu có ai ưa nổi thanh mai trúc mã của vợ mình.
Thậm chí bây giờ ngay cả Thi Nhân, Tiêu Khôn Hoằng cũng không tin tưởng chứ đừng nói đến bản thân mình, anh ta không muốn lại gây thêm phiền phức cho Thi Nhân.
Hơn nữa, anh ta cũng không muốn ở lại đây.
Đối diện với câu trả lời thẳng thắn của Ngô Hành, Tiêu Khôn Hoằng ngược lại lại đánh giá cao đối phương.
Anh không lòng vòng mà trực tiếp nói: "Sau khi rời đi, anh muốn gì?"
Nếu để Ngô Hành tự nguyện rời khỏi đây thì là quá tốt rồi.
Để cho anh cũng đỡ phải khó ăn nói với Thi Nhân.
Đối phương thẳng thắn như thế làm cho Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy bản thân mình thật nhỏ nhen.
"Đợi đến khi anh khôi phục trí nhớ, tôi sẽ rời khỏi đây. Đây chính là điều kiện chúng ta đã nói với nhau từ đầu."
Tiêu Khôn Hoằng nheo mắt: “Trước kia tôi nhờ anh đến để giúp đỡ tập đoàn, tôi đã đưa ra điều kiện gì?"
Bây giờ Ngô Hành đã không cần cái gì nữa, chắc chắn trước khi mất trí nhớ, bản thân mình đã làm một giao dịch với anh ta.
Ngô Hành ngẩng đầu, ẩn ý ngước mắt lên nhìn anh.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy biểu cảm này của anh ta, trong lòng có dự cảm không lành, không lẽ mình lại làm gì ngu ngốc rồi à?
"Anh muốn tôi bảo vệ cô ấy thật tốt, nếu như anh chết trên bàn mổ thì tôi sẽ là người tiếp quản tập đoàn, cho đến khi con của hai người trưởng thành."
"Có mỗi thế này thôi ư?"
"Ừm."
Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng dãn ra.
Anh còn cho rằng trước khi mình mất trí nhớ đã cho Ngô Hành được những lợi ích gì, ví dụ như tiền này, hay đại loại như thế, kết quả lại là chẳng có gì.
Đây có phải là lời hứa của đám đàn ông hay không?
Có chút khó xử.
Biểu cảm trên mặt Tiêu Khôn Hoằng hòa hoãn bớt, giả bộ điềm tĩnh: "Ok, tôi chỉ là muốn thăm dò anh chút thôi. Dù sao thì đối với tôi tất cả đều chỉ là người lạ, nếu như đây là lời hứa mà tôi tự mình đưa ra, tôi sẽ làm theo điều đó."
Lời hứa của một người đàn ông, anh sẽ không thất hứa.
Ngô Hành nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cách ăn nói hoàn toàn không giống như trước đây, mà giống như anh lúc hồi trẻ.
Vì vậy anh mới không tính toán so đo với Tiêu Khôn Hoằng lúc trẻ.
"Công việc của tập đoàn anh hãy lo liệu đi, không phải ngày nào tôi cũng đi làm được."
Tiêu Khôn Hoằng cũng không phải kẻ ngu ngốc, biết tình hình sức khỏe của bản thân phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng thật tốt, anh sẽ không miễn cưỡng bản thân.
Nếu như Ngô Hành không có ý kiến gì thì anh yên tâm rồi.
Ngô Hành gật đầu: "Chuyện của phòng điêu khắc, anh định xử lý thế nào?"
"Anh cảm thấy nên xử lý thế nào cho tốt?"
Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp hỏi vặn: "Thú thực, tôi cảm thấy không cần thiết. Có điều nếu như là tôi trước khi mất trí nhớ, nói không chừng nhất định sẽ bảo vệ Thi Nhân. Để cho khách quan tôi mới nói như vậy."
Đừng nghĩ rằng anh đã thay đổi.
Ngô Hành uống một ngụm nước, đúng là khẩu thị tâm phi.
Người đàn ông trẻ tuổi này quả đúng là dễ hiểu, chỉ cần một câu nói là đã có thể moi ra được kha khá thông tin.
"Anh có ý gì thế kia hả? Những gì tôi nói đều là thật mà."
"Đương nhiên là tôi tin lời Tổng giám đốc Tiêu, có điều, trước đây tôi còn lo lắng tôi với anh có khi còn xảy ra mâu thuẫn với nhau, bây giờ thì tôi yên tâm rồi."
Tiêu Khôn Hoằng lập tức hỏi lại: "Anh yên tâm cái gì cơ, bây giờ tôi còn luôn phải nghĩ cách làm thế nào để giải tán phòng điêu khắc. Đến lúc đó, cô ấy có phản đối cũng vô dụng mà thôi."
"Bởi vì khi một người thanh niên thích một cô gái, cậu ta sẽ nghĩ mọi cách để làm ngược lại với ý cô gái đó, để thu hút cô ấy."
Vừa dứt lời, Ngô Hành liền rời khỏi phòng.
Để lại một mình Tiêu Khôn Hoằng đang mơ hồ.
Thế nào là tìm mọi cách để làm ngược lại với cô ấy cơ?
Anh không phục!
Anh không hề thích Thi Nhân, cô từ trước đến nay đều không phải hình mẫu lý tưởng của bản thân anh.
Khi trợ lý Cao bước vào phòng liền nhìn thấy biểu cảm thất thường của sếp, lập tức nghĩ ngay đến lời dạy dỗ của sư phụ mình là trợ lý Tiêu. Liền mở miệng nói trước: "Tổng giám đốc, anh có gì cần dặn dò không ạ?"
"Cô nói xem, nếu bây giờ tôi giải tán bộ phận điêu khắc thì có phải là làm ngược lại với ý của Thi Nhân. Là thích cô ấy, cố ý thu hút sự chú ý của cô ấy không?"
Trợ lý Cao: "..."
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy.
"Ha ha, chuyện cười gì thế này? Tôi làm sao có thể thích loại phụ nữ như Thi Nhân cơ chứ, chỉ có thiên kim tiểu thư nho nhã cao quý mới có thể xứng với tôi, chứ không phải loại người chỉ biết khôn vặt như thế."
Tiêu Khôn Hoằng hệt như con công đang xòe đuôi khoe mẽ.
Anh vừa dứt lời liền quay lại bộ dạng nghiêm túc, tiếp tục xử lý văn kiện.
Trợ lý Cao ngây người, sau đó mở sổ tay ra: ngày… tháng… năm… sếp nói không thích loại người như cô chủ, thích người cao quý danh giá.
Gấp sổ tay lại, trợ lý Cao liền cảm thấy khăn quàng đỏ trước mắt mình càng tươi đẹp hơn.
Sau này, khi Tiêu Khôn Hoằng khôi phục lại trí nhớ rồi bị bắt ngủ ở thư phòng, cuốn sổ nhật kí hồi phục trí nhớ này nhất định sẽ được đặt ngay bên cạnh gối của anh, để đêm nào cũng phải tự kiểm điểm.
Khi anh nhìn thấy cái này, bên dưới còn viết: "Tôi đã từng cho rằng mình xứng với người phụ nữ khác tốt hơn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, không ai có thể sánh bằng cô gái mà tôi thích được. Người con gái mà tôi thích, là độc nhất vô nhị."
Cái gì mà cao quý danh giá, tất cả đều không bằng Thi Nhân.
Tiêu Khôn Hoằng tan làm sớm, thuận tiện đến đón đám trẻ tan học.
Lý do rất đơn giản, lúc sáng khi anh đưa bọn trẻ đi học, Bánh bao nhỏ đã kéo kéo ngón tay anh, làm nũng muốn anh đến đón bọn chúng tan học.
Đàn ông đã hứa là phải làm được.
Vì thế, anh liền đến trường mầm non, vừa tan học, một đám trẻ con liền chạy ra như đám vịt con lật đật chạy ra khỏi chuồng.
Trong đám vịt con huyên náo này, có ba đứa là con ruột của anh.
Trên thế giới này khó kiểm soát nhất chính là trẻ con rồi.
"Cha đến kìa!"
Đứa bé thứ ba trong đám trẻ vừa chạy ra liền nhìn thấy xe của anh, mắt sáng lên rồi chạy thật nhanh tới. Hậu quả là vừa chạy đến trước xe thì ngã ầm xuống đất, giống bánh bao trắng rơi xuống, lại còn bị lăn một vòng, lấm lét bùn đất.
Nhìn mà xót thay.
Tiêu Khôn Hoằng phi ngay xuống xe, chạy nhanh tới chỗ con gái rượu. Ôm con bé vào lòng, kiểm tra xem con bé có bị thương ở đâu không, hậu quả là cái trán trắng bóc sưng lên rõ to, trông đến dọa người.
"Đau đau!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!