Trong phòng họp, mọi người đều nghiêm chỉnh ngồi vào chỗ.
Tiêu Khôn Hoằng quan sát một lượt: “Tôi sẽ bố trí lại bộ phận thiết kế, chắc chắn lần sau số liệu sẽ được cải thiện.”
“Tổng giám đốc Tiêu, nếu như số liệu không được cải thiện thì sao?”
“Anh đang dạy tôi đấy ư?”
Tiêu Khôn Hoằng ném tập tài liệu xuống chiếc laptop trên bàn, giận dữ nói: “Chắc chắn sẽ có cải thiện! Tôi chưa từng thất hứa với ai bao giờ cả.”
Đối phương hoàn toàn á khẩu.
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên đứng dậy, anh đã bớt nóng giận hơn, với giọng điệu chắc nịch nói: “Tôi sẽ làm những gì tôi nên làm, các vị cứ yên tâm rằng báo cáo tài chính cuối năm sẽ có phần cải thiện, không cần phải lo lắng những thứ như thế này làm gì cả, thật vô nghĩa.”
Nói là vậy nhưng anh cũng cảm thấy rằng sự tồn tại của bộ thiết kế là không cần thiết.
Nhưng rồi anh lại nghĩ, thật ra nó cũng cần thiết đấy chứ.
Nếu không thể phát triển thì làm logo cho công ty cũng tốt.
Không thể lúc nào cũng luôn dựa dẫm ỷ lại được, đặc biệt là dựa vào nhà họ Mạc.
Các cổ đông nhìn nhau cười trừ, cuối cùng cũng không nói được gì.
Tiêu Khôn Hoằng đã nói như vậy rồi, bọn họ còn làm được gì hơn ư?
Trước đây họ còn có thể ép Tiêu Khôn Hoằng loại bỏ bộ phận thiết kế nếu nhà họ Mạc hủy hợp đồng, nhưng bây giờ điều ấy lại không có khả năng.
Nhà họ Mạc đã tuyên bố rằng họ sẽ tiếp tục hợp tác với tập đoàn Quang Vinh, cổ phiếu hôm nay cũng vì thế mà tăng vọt.
Dù họ có nói như nào đi chăng nữa thì nhà họ Mạc cũng không chút lung lay.
Chỉ có thể để chuyện diễn ra tự nhiên.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn chung quanh, thản nhiên nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cuộc họp kết thúc tại đây.”
Anh đứng dậy ra khỏi phòng, nhìn về phía trợ lý Tiêu: “Anh chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều đi, tuyệt đối không được phép nghỉ.”
Các cổ đông đã hoàn thành công việc thì buổi chiều cũng nên đến cuộc họp một chút.
Nhân tiện trước khi Ngô Hành ngồi xuống vị trí chính thức, anh ta phải tìm cách giữ được địa vị của mình để anh ta dù không đến cuộc họp thường xuyên thì mọi người vẫn biết rằng anh ta chính là giám đốc của tập đoàn Quang Vinh.
Tiêu Khôn Hoằng đang trở nên nổi tiếng sau cuộc tranh chức trong đồng quản trị.
Thi Nhân đang xem TV thì Triệu Nhược Trúc chợt “truyền hình trực tiếp” lại cuộc họp ngày hôm nay.
“Sếp lớn lúc về răn đe mọi người, hàng loạt lời lẽ trút lên các cổ đông không buông, bọn họ trước đây kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ ngoan ngoãn như học sinh tiểu học bấy nhiêu.”
Thi Nhân có chút tò mò hỏi hỏi: “Anh ấy nói cái gì cơ?”
“Bọn họ bàn bạc rất nhiều chuyện, nhưng mà anh ấy đã quyết định rồi thì tất cả đều phải nghe theo.”
“Anh đang dạy tôi đấy à?”
“Tôi nói rồi, nếu có thể cải thiện thì sẽ cải thiện, tôi đảm bảo chuyện này.”
Triệu Nhược Trúc bắt chước lời của sếp lớn rất sống động, vô cùng hăng hái và đẹp trai.
Lại còn diễn rất đạt!
Thi Nhân sững sờ: “Anh ấy thực sự nói như vậy?”
Điều này lại rõ ràng quá ấy chứ.
Anh ấy không sợ mất lòng các vị cổ đông hay sao?
“Chị đừng lo, sếp lớn nói như vậy là do sếp biết thực lực của mình đến đâu, thành viên trong hội đồng đều dựa vào sếp lớn mà kiếm tiền, làm sao có thể đứng lên mà phản bác được? Hơn nữa, tổng giám đốc Tiêu lại chính là cổ đông lớn.”
Thi Nhân chỉ hơi ngạc nhiên về việc anh ấy chống lại cả hội đồng chỉ để giữ lại bộ phận thiết kế.
Nhưng suy cho cùng thì anh ấy vẫn nghĩ rằng bộ phận thiết kế rất vô vị.
Thực sự cô không ngờ rằng anh ấy đang đứng ra bảo vệ mình.
“Chị cứ yên tâm, bộ phận thiết kế hiện tại sẽ không bị giải thể, cứ dưỡng bệnh mà chuẩn bị thi đấu đi.”
“OK, tôi biết rồi, tập đoàn có việc gì thì cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ có mặt mọi lúc mọi nơi.”
Thi Nhân cúp máy, lơ đễnh ăn miếng trái cây, khóe miệng không tự chủ mà cong lên, trong lòng thấy ngọt ngào không cách nào hiểu được.
Tập đoàn Quang Viễn.
Tiêu Khôn Hoằng trở về văn phòng của mình, Ngô Hành đã chuyển sang văn phòng gần đấy để nhường chỗ cho anh.
Tiêu Khôn Hoằng có chút hài lòng với hành động này.
Anh cũng đã quen với sự tận tâm này rồi.
Trong cuộc họp, Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy những lãnh đạo cấp cao đều đang ở dưới trướng mình cả.
Tâm trạng anh hiện tại đang rất tốt, anh hỏi tình hình các bộ phận và thể hiện rõ ràng quyền hành của một sếp lớn.
Ngô Hành từ đầu đến cuối đều bị gạt ra ngoài.
Tận đến lúc kết thúc cuộc họp, Tiêu Khôn Hoằng không nói một lời nào với Ngô Hành, thậm chí một cái liếc mắt cũng không có.
Không ai ở đây ngốc đến mức mà không nhìn ra sếp lớn không thích vị giám đốc quyền lực này cho lắm.
Mọi người đều biết rằng Ngô Hành là người cũ của vợ sếp.
Một người đàn ông như vậy lại có thể là giám đốc ư, còn chưa nói đến việc làm mất lòng một số người nữa.
Vì vậy bây giờ nhiều người cố tình coi Ngô Hành như một trò đùa.
Đều muốn xem giám đốc Ngô còn có thể diễn kịch đến khi nào.
Kết thúc cuộc họp, mọi người lần lượt ra về.
Ngô Hành cất tập tài liệu trên tay và bình tĩnh đứng dậy, sắc mặt anh ta không thay đổi nhiều từ đầu cuộc họp đến giờ, cứ như thể anh ta chẳng để tâm đến bất cứ thứ gì trước mặt.
Sau khi mọi người rời đi, Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại nhìn trợ lý Tiêu: “Lòng dạ của tên này rất sâu.”
Vợ anh là một người khá thông minh, rất giỏi việc tìm người.
Nhưng người này nếu phản bội chắc chắn sẽ đánh trọng thương ngược lại cô.
Trợ lý Tiêu ngập ngừng: “Ông chủ, tôi muốn nói việc này.”
“Nói đi.”
“Ngô Hành là được anh mời đến giúp.”
Tiêu Khôn Hoằng thở dài: “Tôi làm sao có thể làm cái chuyện vô lý như này được nhỉ.”
“Quả thật lúc đầu tôi cũng thấy quyết định của anh có chút không hợp lý, nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy thì sự giúp đỡ của giám đốc Ngô là thứ không thể thiếu, tôi thấy anh thực sự không chọn nhầm người.”
“Nhưng Ngô Hành không phải là người duy nhất có năng lực, tại sao tôi lại chọn anh ta?”
Hay do anh ta là người yêu cũ của vợ mình?!
Việc này đúng là có chút bất bình thường.
Trợ lý Tiêu ho khan một tiếng, có vẻ là việc khó nói.
Tiêu Khôn Hoằng cau mày: “Nói mau.”
“Bởi vì Ngô Hành sẽ không phản bội lại vợ anh.”
Một người đàn ông có năng lực, lại còn không phản bội Thi Nhân?
Gương mặt của Tiêu Khôn Hoằng in rõ hai chữ “khó chịu”, lấy nhau được mười năm rồi mà anh chưa bao giờ hết yêu vợ mình cả, mọi chuyện đều thay cô sắp xếp xong xuôi.
“Để tôi đi gặp Ngô Hành xem sao.”
Bản thân anh cảm thấy mình nên có một cuộc nói chuyện tử tế với Ngô Hành.
Sau khi Ngô Hành rời khỏi phòng họp, các cổ đông không ngừng chế giễu: “Ôi cái con người này, cứ nghĩ rằng mình khôn ngoan nhưng thực ra cũng tầm thường như bao người mà thôi.”
Khi Ngô Hành nhận vị trí giám đốc, rất nhiều người tỏ ra coi thường anh ta.
Anh ta dựa vào cái gì mà được lên chức giám đốc?
Ngô Hành vẫn vô cùng im hơi lặng tiếng, dựa vào trợ lý nguyên lão chỉ để có được chỗ đứng, hơn nữa còn dẹp yên rất nhiều người phản đối.
Bây giờ, mọi người cứ như đang xem một trò hề.
Ngô Hành lườm bọn họ rồi lập tức rời đi.
Anh ta chưa bao giờ quan tâm đến vị trí này.
Triệu Uyển Nhi đứng ở cửa phòng làm việc, quan sát Ngô Hành đã quay lại: “Bây giờ anh trông tồi tàn ghê gớm, tôi cứ tưởng dựa vào quan hệ với sếp lớn thì anh sẽ sống tốt hơn chứ?”
Trước đây khi Ngô Hành công khai từ chối yêu cầu của Triệu Uyển Nhi, cô ta đã vô cùng mất mặt.
Vậy nên cô ta sao có thể không đến bỏ đá xuống giếng?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!