Ổ! Thi Nhân ngẩng đầu, không chịu thua kém, đáp: "Cô có thể không biết xấu hổ đến đây, tại sao tôi không thể tới?"
"Cô nói ai không biết xấu hổ?"
"Thời gian trước không biết là ai bị bắt cóc, còn có video không đứng đắn bị truyền ra ngoài, tôi đã xem rất cẩn thận, thân hình cô quả không tồi đâu."
Ngô Hành hít một hơi thật sâu, Thi Nhân sao đột nhiên thay đổi giống một người có sức chiến đấu bùng nổ như vậy.
Mạc Mỹ Đình tức giận đến nỗi máu toàn thân muốn chảy ngược, giơ tay định đánh người, có điều bị Ngô Hành ngăn lại, người đàn ông mặt mày lạnh lùng: “Bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy, cô có chắc là muốn động thủ không?"
"Anh buông tay tôi ra, không đến lượt một người bảo vệ như anh dạy bảo tôi."
Ngô Hành siết chặt cổ tay Mạc Mỹ Đình, lạnh giọng nói: "Tôi khuyên cô lương thiện, đây không phải địa bàn của nhà họ Mạc đâu."
"Cuối cùng tôi cũng biết lý do tại sao cô bị bắt cóc rồi. Mạc Mỹ Đình thực sự là phạm tội khắp mọi nơi." Thi Nhân vòng hai tay ở trước người: "Cô có tin hay không khi cái tát này giáng xuống, đời này cô đừng nghĩ tới việc có thể trở mình được nữa. Tôi sẽ khiến cô tuyệt đối biến mất khỏi xã hội này."
"Chỉ dựa vào cô?"
"Đúng vậy, chỉ dựa vào tôi!"
Thi Nhân cùng Mạc Mỹ Đình đối đầu nhau, những người bên cạnh đều thức thời không dám lại gần. Thần tiên đánh nhau, đừng làm tổn thương những người vô tội. Hai cô gái này, trên cơ bản là gặp nhau liền cấu xé lẫn nhau, quan hệ vô cùng tệ. Nguyên nhân rất đơn giản, Thi Nhân có quan hệ rất tốt với nhị tiểu thư nhà họ Mạc, nhưng nhị tiểu thư nhà họ Mạc bây giờ đã rời xa gia đình, nghe nói là bị cô chị họ này ức hiếp. Bạn thân bị ức hiếp, cô Tiêu nhất định phải giúp đỡ rồi.
Mạc Tử Hàn khi nhận được tin báo nhanh chóng đến đây, kết quả không nhìn thấy Thi Nhân bị bắt nạt, anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi xoay người đi chỗ khác. Lúc này, anh ta không muốn tham gia cuộc vui.
Mạc Mỹ Đình giận run cả người, chỉ có thể trừng mắt nhìn Thi Nhân rời đi, tức giận nhìn trợ lý: "Anh hai của tôi đâu?"
"Đã cử người đi tìm rồi, nhưng vẫn không thấy đến, có lẽ là có chuyện gì đó."
Mạc Mỹ Đình tức muốn phát khóc. Vừa rồi thật sự là rất xấu hổ, Mạc Tử Hàn lại có thể không tới giúp đỡ cô ta, người nhà họ Mạc ở bên cạnh khẳng định là đang cười nhạo cô ta. Thi Nhân, tôi với cô vẫn chưa xong đâu. Kể từ sau vụ bắt cóc, bên ngoài vẫn còn những video đó, khiến cho danh tiếng mà cô ta không dễ gì để xây dựng lại được, bây giờ tất cả đều bị phá hủy. Sau khi xuất viện, cô ta đều không muốn ra ngoài giao lưu, luôn cảm thấy đang bị người khác nhìn thấu cơ thể mình, chỉ đang bàn tán chuyện cô ta bị bắt cóc. Tất cả những điều này khiến Mạc Mỹ Đình không khỏi bồn chồn. Thi Nhân, hôm nay tôi nhất định cho cô đẹp mặt, Mạc Mỹ Đình vẻ mặt u ám nhìn trợ lý: "Anh biết phải làm sao rồi chứ?"
"Như vậy thích hợp sao?"
"Có gì không thích hợp? Có việc gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, đi làm đi."
Mạc Mỹ Đình sắp phát điên lên rồi, dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của Thi Nhân khiến cô ta muốn cào nát mặt người phụ nữ đó. Nếu không dạy cho cô một bài học, thì làm sao cô nhớ lâu được? Cô ta chắc chắn mười phần rằng chuyện bản thân bị bắt cóc, Thi Nhân tuyệt đối thoát không khỏi liên quan, ở đây người mà có hận ý lớn như vậy với cô ta, ngoài Thi Nhân còn có ai chứ? Cứ chờ mà xem.
Những bức ảnh Thi Nhân xuất hiện tại hội trường triển lãm của nhà họ Mạc, còn có video phỏng vấn được lan truyền nhanh chóng. Tiêu Khôn Hoằng ban đầu đang dắt chó đi dạo ở sau vườn hoa, nghe trợ lý báo cáo tình hình của công ty. Sau đó liền nhìn vào màn hình chiếc máy tính bảng mà người trợ lý đưa cho, trên đó là đoạn phim phỏng vấn cô vợ nhỏ của anh, mặc bộ quần áo công sở ra dáng giám đốc như vậy. Ồ, cáo giả oai hùm lừa gạt phóng viên. Cái gì ngày mai sẽ biết? Nếu không có anh làm nền trước, Mạc Đông Lăng sao có thể thỏa hiệp nhanh như vậy? Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày kiêu ngạo, sau khi nhấp vào video, anh chợt nhận ra khoảng cách giữa Thi Nhân và Ngô Hành có phải quá gần rồi không? Với ánh mắt dò xét của người đàn ông, anh ta đã xem đoạn video dài một phút này tận hai lần. Anh không nói chuyện, trợ lý cũng không dám nói.
Tiêu Khôn Hoằng nhẹ giọng nói: "Tại sao bọn họ đột nhiên được mời tới triển lãm?" Bình thường mà nói loại hoạt động này không phải nên mời anh mới đúng sao? Tại sao Ngô Hành lại đi thay mặt mình? Ngay tức khắc người đàn ông cảm thấy trong lòng có sự buồn bực không thể giải thích được, như thể vị trí của anh bị thay thế bởi một người đàn ông khác, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Trợ lý: "Mạc Đông Lăng mời, ngài có muốn đi không?"
"Tôi đi làm gì?" Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp từ chối, nhưng sắc mặt không tốt lắm. Lúc này toàn thân tản ra hơi thở vô cùng khó chịu, anh thậm chí còn đang suy nghĩ, bản thân có nên tìm người đến uy hiếp Ngô Hành một chút không, giữ khoảng cách tốt với vợ của mình một chút?
Trợ lý hiểu rõ trong giây lát, trợ lý Tiêu của anh ấy đã từng nói rằng, đôi khi ông chủ không nói chuyện, nghĩa là đang suy nghĩ gì đó? Anh ta vội vàng nói: "Ông chủ, nhà họ Mạc không biết đang bày mưu tính kế gì, nếu như hôm nay chúng ta công bố tin tức hợp tác, ngộ nhỡ họ tính chuyện cô chủ thì sao?"
"Ôi, người phụ nữ ngu ngốc, đáng đời."
"Ông chủ, công ty cũng có một phần của ngài, không thể không có ngài." Trợ lý cảm thấy chỉ có thể giúp đỡ đến đây. Bản thân anh ta nếu như là không thể lay chuyển được ông chủ, chỉ có thể là do đạo hành của bản thân không đủ.
Có điều trong một giây tiếp theo, Tiêu Khôn Hoằng đã xoay người ném quả bóng trong tay về phía Bạch Tuyết: "Vậy được thôi, nếu anh đã nói như vậy, thì tôi miễn cưỡng đi qua đó xem sao, nếu không người phụ nữ ngu ngốc kia mang công ty bán đi lúc nào cũng không biết, thật là khiến người khác phải lo lằng mà."
Người đàn ông bước đi tao nhã, bóng lưng tiêu sái. Trợ lý sửng sốt: Nói xong rồi, là khuyên không được?
Triển lãm nhà họ Mạc.
Thi Nhân đưa Ngô Hành tham quan một lượt triển lãm nhà họ Mạc, trước đây cô đã từng đến đây đây với Tiêu Khôn Hoằng, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy nhà họ Mạc lớn mạnh như thế nào. Ngô Hành cũng nghĩ như vậy, bây giờ giờ thì tôi đã hiểu tại sao nhà họ Mạc lại tự tin đến vậy. Người ta quả thật có thực lực như thế.
Thi Nhân nhìn những thứ này, thấp giọng nói: "Thật ra em luôn nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu tập đoàn Quang Viễn cũng có thể có đội ngũ của riêng mình, như vậy thì có thể không phải chịu sự điều khiển của người khác nữa."
"Cách nghĩ của em không sai, có điều chỉ dựa vào một mình em, công việc này sẽ không có hiệu quả trong thời gian ngắn được."
"Em biết, nhưng em vẫn muốn thử cố gắng hơn."
Ngô Hành đột nhiên cười nói: "Tiêu Khôn Hoằng trước đây ủng hộ em vô điều kiện, điều này cho thấy anh ta thực sự có mắt nhìn, còn biết nhìn xa."
"Em sẽ coi đó như là một lời khen ngợi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!