Trước khi anh định nói gì đó, Thi Nhân liền đứng lên trước mà nói: “Em đi thay đồ trước đây.”
Tiêu Khôn Hoằng lặng lẽ nhìn cô rời đi, mặc trên người bộ đồ công sở, với chiếc váy ngắn để lộ ra đôi chân thon gọn, một người phụ nữ vừa trưởng thành lại có sự hấp dẫn. Anh ném chiếc kính râm sang một bên, đúng là tức chết mà. Cuộc đời anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào mặt dày như vậy! Bộ phận điêu khắc thiệt hại bao nhiêu là tiền như vậy, còn có ý nhờ anh giúp đỡ? Mà còn là điều đương nhiên nữa chứ! Thật sự cho rằng Tiêu Khôn Hoằng anh là đang làm từ thiện sao? Phải nghĩ ra cách gì trừng trị cô tử tế mới được, nếu không cô thật sự tạo phản rồi. Nếu không phải không thể ly hôn để có quyền chủ động tranh đoạt tập đoàn, anh đã sớm dạy dỗ cô rồi, còn có thể đợi đến hôm nay sao? Cái này đều phải trách bản thân mười năm trước đã tự mình đào cho mình một cái hố to đến vậy.
Người trợ lý bên cạnh đã chứng kiến hết toàn bộ quá trình, sau đó lặng lẽ lấy ra một quyển sổ ghi chú: ngày… tháng… năm..., bà chủ bị hội đồng quản trị làm khó liền đi cầu cứu ông chủ, ông chủ liền giậu đổ bìm leo.
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại: “Cô đang ghi cái gì vậy?” Anh sớm đã chú ý đến cô ta từ rất lâu rồi.
“Không có gì cả, chỉ là ghi chú mấy cái công việc thôi.” Người trợ lý mặt không biến sắc nói: “Tôi với thầy tôi dù sao cũng ở khá xa.”
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại tiếp tục suy nghĩ xem phải làm thế nào để giành lại quyền kiểm soát của mình.
Tối đến mọi chuyện đều trở về bình lặng. Những đứa trẻ chơi rất vui vẻ, cứ nói với nhau về chuyện của mấy con diều. Nhưng mà Tiêu Đào Hy lại chú ý đến Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng, cảm thấy giữa hai người bọn họ có gì đó rất lạ, nhưng lại không nói ra được là vì sao. Trước đây cô ta chưa từng thấy Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân lại thân thiết với nhau như vậy, vì vậy cũng không có cách nào so sánh được, chỉ là cảm thấy giữa hai người bọn họ dường như không giống như tin tức đã nói rất yêu thương nhau mà lại có chút gì đó lạnh nhạt, hững hờ. Quả nhiên Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân kết hôn với nhau chỉ vì đứa con thôi sao?
“Chị Đào Hy?” Thi Nhân đột nhiên nhìn Đào Hy đang ngây người ra mà hỏi: “Gần đây chị ở trong trang viên sống có quen không?”
“Rất tốt.” Đào Hy trả lời có chút mất tự nhiên. Cho đến bây giờ cô ta cũng không biết làm thế nào để đối mặt với vợ chồng Tiêu Khôn Hoằng.
Thi Nhân nói tiếp: “Bác sĩ nói tình hình của chị bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi, chị muốn làm cái gì cũng được, bảo vệ sĩ đi theo chị là được rồi. Không cần cứ ở mãi trong nhà nữa đâu.”
“Tôi có thể ra ngoài bất cứ lúc nào sao?” Lúc Đào Hy nói lời này, cô ta liền âm thầm liếc nhìn sang Tiêu Khôn Hoằng, trước đây anh trai Tiêu Vinh không cho cô ta tự mình tùy ý ra ngoài, cô ta cũng ngoan ngoãn nghe lời mà không ra ngoài. Cô ta cứ mãi không hiểu Tiêu Khôn Hoằng đối với mình có thái độ gì. Ngay cả là ở trong trang viên, cô ta cũng vô cùng thận trọng.
“Đương nhiên có thể ra ngoài bất cứ lúc nào rồi.” Thi Nhân trực tiếp xem nhẹ, không thèm để ý đến Tiêu Khôn Hoằng.
Vào đúng lúc này, Tiêu Khôn Hoằng liền mở miệng: “Lúc trước chị bị người ta truy giết, cho nên để bảo vệ cái mạng nhỏ của chị, tốt nhất là chị đừng có chạy đi lung tung, bên cạnh cũng phải mang theo người. Bằng không nếu như chị bị bắt cóc, chỉ có thể đem đến thêm phiền phức cho chúng tôi thôi.”
Anh ta nhớ đến Tiêu Đào Hy. Cũng biết cảnh ngộ của Tiêu Đào Hy sau này, đối với người chị họ hàng xa này, tình cảm của Tiêu Khôn Hoằng cũng không quá sâu đậm. Nhưng mà anh vốn đã quá nhiều việc phải xử lý rồi cho nên không hy vọng Tiêu Đào Hy lại xảy ra bất cứ chuyện mất tích hay bắt cóc nào nữa. Dù sao thì anh cũng mới vừa bắt cóc Mạc Mỹ Đình, ngộ nhỡ đối phương bắt chước mình cũng đi bắt cóc lại người của mình thì phải làm sao?
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng rồi nói: “Anh không cần phải hung dữ như vậy với chị ấy.”
“Điều anh nói đều là sự thật.” Tiêu Khôn Hoằng nhận ra được ngữ khí của bản thân không đúng, lập tức bình tĩnh nhẹ giọng nói: “Đối phương thủ đoạn độc ác đã nhiều lần tấn công ở bệnh viện, nói rõ ra là bọn họ có chỗ chống lưng, anh cảm thấy chị họ ở trong trang viên là an toàn nhất.”
Thi Nhân nhớ đến những chuyện trước đây đã xảy ra với Tiêu Đào Hy thì liền trầm mặc. Lời của Tiêu Khôn Hoằng quả không sai. Đối phương nhiều lần muốn bắt Tiêu Đào Hy đi, không từ một thủ đoạn nào.
Tiêu Đào Hy gật đầu nói nhỏ: “Tôi biết rồi, không sao cả, dù sao thì tôi cũng không muốn ra ngoài. Ở trang viên này cũng rất tốt.” Ở đây so với viện dưỡng lão thì tốt hơn nhiều, chí ít thì Tiêu Khôn Hoằng cũng chưa từng bạc đãi cô ta.
Cuối cùng, Thi Nhân nhìn cô ta mà nói: “Ngày tháng như thế này sẽ kết thúc nhanh thôi.”
Sau khi cuộc thi lần này kết thúc, ánh nhìn của mấy người đó sẽ không đặt ở trên người Tiêu Đào Hy nữa, mà là sẽ rơi vào trên người cô. Dù sao thì lần này tác phẩm mà cô bàn giao, đủ khiến cho nhà họ Mạc phải chấn động. Cô còn nhớ kỹ mối thù lần trước với con chó cái Mạc Mỹ Đình kia đấy.
Tiêu Đào Hy trước mặt nặn ra một nụ cười, sau đó nói: “Tôi no rồi.” Lời vừa nói xong, thì Tiêu Đào Hy đã sớm rời đi rồi.
Nhưng mà có một ánh mắt rơi trên người Thi Nhân, cô nhìn qua đôi mắt đen của đối phương: “Anh cũng ăn no rồi à?”
Tiêu Khôn Hoằng: “…”
Anh đặt đũa xuống rồi nói: “Anh chỉ là đang nghi ngờ lời mà em mới vừa nói ra, em làm sao có thể đảm bảo thời gian sau này sẽ không như vậy nữa, em có thể bói toán à?”
Những người ở đằng sau đó trốn kỹ vô cùng, căn bản là không thể nào tìm ra. Chỉ số thông minh của cô cũng không quá cao, còn thích làm một người vợ thông minh, thì làm sao có thể đảm bảo được chuyện này?
“Anh nói đúng rồi, em chính là một thầy bói toán đấy.” Thi Nhân rõ ràng là không muốn giải thích quá nhiều với anh, nếu như là Tiêu Khôn Hoằng của trước kia có lẽ anh sẽ hiểu được. Nhưng mà bây giờ anh không phải là anh của trước kia.
Tiêu Khôn Hoằng lại nghĩ đến điều khác, nheo mắt lại hỏi: “Em đã động vào cuốn sách đó sao?” Anh vào thời gian này đã hiểu rõ được toàn bộ mọi chuyện trong mười năm qua.
Lúc hiểu rõ người thanh mai trúc mã tên Ngô Hành kia, biết được Tết Nguyên Đán lần này cô trở về quê hương đã xảy ra hàng loạt những chuyện mà không tưởng tượng nổi. Bao gồm cả cái quyển gọi là sách kia. Ông nội của anh, ông cụ Tiêu đã tìm kiếm nó cả một đời, quyển sách dường như bị Tiêu Đào Hy giấu đi, kết quả không chút dấu vết mà bị giấu đi bao nhiêu năm nay. Cuối cùng cuốn sách này lại được chôn dưới gốc cây lớn trong sân nhà của Thi Nhân. Nghe có vẻ giống như một câu chuyện mạo hiểm phiêu lưu vậy.
Thi Nhân gật đầu: “Không sai.”
Phòng ăn rất yên tĩnh, Tiêu Khôn Hoằng không nói lời nào, Thi Nhân chỉ nhìn những ngón tay thon dài của anh ta đang gõ trên bàn một cách có tiết tấu, cuối cùng anh ta nói: “Hành vi này của em là tự tìm đường chết, Tiêu Đào Hy ở bệnh viện đã phải trải qua bao nhiêu lần bị ám hại rồi, em không biết sao?”
Nếu như mọi chuyện bị phơi bày trong tay cô, vậy mọi việc đều trở nên nghiêm trọng rồi. Mặc dù anh không quá để ý đến người vợ kém thông minh này, nhưng anh cũng không muốn cô phải chết.
“Em biết.”
“Biết mà còn tự tìm đường chết à? Đây không phải là chuyện đùa, cũng không phải diễn kịch, nếu như em không cẩn thận thì có thể rơi vào vạn kiếp bất phục.” Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày nhìn: “Thứ này thật ra có thể đem đi giao dịch với nhà họ Mạc, có lẽ sẽ biết được chân tướng mà em muốn biết.”
“Đây là đồ bà ngoại để lại cho em, dựa vào đâu mà em phải giao nó ra.”
“Đúng là thứ bà ngoại em để lại cho em, nhưng em có chắc là bà của em ban đầu không phải là kẻ trộm không?”
Thi Nhân gạt người đứng dậy: “Bà không phải là kẻ trộm, bà ngoại của em sẽ không làm ra loại chuyện như thế.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn người phụ nữ đang tức giận mà bỏ đi. Thành thật mà nói, anh cũng không thể nào hiểu nổi mấy cái suy nghĩ của Thi Nhân, cô quá ngây thơ rồi. Cô có hiểu người khôn phải biết cách giữ mình không vậy? Tiêu Khôn Hoằng nghĩ tới nghĩ lui, quay trở lại phòng sách, gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Tranh, để hỏi về chuyện bên trong quyển sách.
Bàn về nhân quả báo ứng, Diệp Tranh nói: “Chị dâu quyết định làm như vậy có lẽ là có cách nghĩ riêng, khi anh gặp chuyện, hành vi của nhà họ Mạc đúng là rất quá đáng. Chị dâu bị ức hiếp, tận đáy lòng chị dâu vô cùng oán trách bọn họ, cũng có thể giải thích tại sao chị ấy muốn dùng thứ này tát vào mặt bọn họ.”
Tiêu Khôn Hoằng ngập ngừng dừng lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải đã nói hết với anh rồi sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!