"Triệu Uyển Nhi, cô không cần hối tiếc, cũng không cần nhìn lại làm gì cả. Tôi với cô sớm đã kết thúc rồi. Dù bây giờ tôi có đi giao đồ ăn hay làm chủ tịch ở đây thì cũng chẳng có một chút quan hệ gì nào với cô cả."
Triệu Uyển Nhi hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Không thể được, chỉ dựa vào quan hệ của anh, em sẽ không đi đâu hết."
"Tôi nhất định sẽ đi."
"Ngô Hành, sao anh vẫn y hệt như hồi xưa, từ bỏ một cơ hội tốt như vậy."
Ngô Hành nhìn mỉa mai: "Không liên quan tới cô. Cô còn không phải là do nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng bây giờ của tôi cho nên mới hối hận sao, tôi làm sao có thể quay đầu?"
Dù là trước đây hay bây giờ, anh ta sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa. Triệu Uyển Nhi biết vừa rồi là Ngô Hành thử mình. Cô ta vội vàng bước tới nắm tay Ngô Hành, cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, nhưng lúc này cửa phòng làm việc mở ra.
Thi Nhân đứng ở cửa có chút kinh ngạc: "Xin lỗi đã làm phiền rồi.”
Sắc mặt Triệu Uyển Nhi đột nhiên thay đổi khi nghe thấy giọng Thi Nhân. Cô ngại quá hóa giận nói: "Tại sao cô lại đi vào đây, cô không biết gõ cửa hay sao?"
Tại sao người đó lại là Thi Nhân!
"Thật xin lỗi, tôi đã gõ cửa rồi nhưng không thấy bên trong có phản ứng, tôi nghĩ không có ai bên trong."
"Cho dù là bên trong không có phản ứng đi chăng nữa thì đây cũng không phải nơi cô có thể vào một cách tùy tiện."
Thi Nhân mặt không chút biểu cảm, người phụ nữ này càng ngày càng trở nên khó chịu.
Ngô Hành mắng Triệu Uyển Nhi: "Câm miệng cho tôi."
Thi Nhân trực tiếp mở cửa bước vào: "Triệu Uyển Nhi, nếu đầu óc không tỉnh táo thì hãy đến bệnh viện, có lẽ sẽ còn chữa được."
"Tôi có nhầm không, đây là văn phòng ủy quyền chủ tịch."
Ngô Hành thở dài: "Tôi nói rồi, tôi chỉ làm tạm thời, công việc kết thúc tôi sẽ rời đi."
"Anh Ngô, anh phải đi sao?" Thi Nhân ngược lại vô cùng kinh ngạc. Thông qua chuyện lần này, cô nghĩ rằng Ngô Hành có thể chính là người giúp đỡ Tiêu Khôn Hoằng, dù sao thì tập đoàn này quá lớn, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý mà sức khoẻ của Tiêu Khôn Hoằng vẫn chưa hồi phục.
Ánh mắt Triệu Uyển Nhi xuất hiện một tia sáng. Nhưng Ngô Hành lại nhìn cô một cách nghiêm túc: "Cho dù tôi ở lại hay rời đi đều không liên quan gì tới cô. Tôi không thích loại phụ nữ tham lam phù phiếm, hiểu không?"
Những gì anh ta vừa nói đã quá rõ ràng rồi, nếu Triệu Uyển Nhi vẫn không hiểu, thậm chí còn tức giận với Thi Nhân, thì có thể cho thấy não của Triệu Uyển Nhi chắc chắn có vấn đề. Anh ta thực sự không quan tâm đến việc trước đây đã chia tay với Triệu Uyển Nhi. Bây giờ anh ta không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô ta. Cuối cùng, lời nói tàn nhẫn đó đã làm cho Triệu Uyển Nhi tỉnh ngộ.
Cô ta giận giữ nhìn Ngô Hành: "Anh nhất định sẽ phải hối hận." Triệu Uyển Nhi khóc lóc rời khỏi văn phòng, bên ngoài có không ít người nhìn thấy.
Thi Nhân liếc nhìn, nói: "Triệu Uyển Nhi luôn làm phiền anh sao?"
“Anh với cô ta kết thúc lâu rồi." Ngô Hành đứng dậy đóng cửa văn phòng sau đó nói sang chuyện khác: "Thôi đừng nói chuyện này nữa, trong hội đồng quản trị bây giờ có vài người đang nóng lòng thúc giục, khi nào thì chồng em tới tập đoàn?"
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng xuất viện liền không có hành động gì. Ngô Hành có chút bối rối, anh ta không hiểu Tiêu Khôn Hoằng muốn làm gì. Thân phận của anh ta hơi khó xử, không thích hợp trực tiếp chạy đi hỏi Tiêu Khôn Hoằng. Về cơ bản, anh ta là người của Thi Nhân.
"Sức khỏe anh ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vì vậy anh ấy cần tới sự giúp đỡ của anh."
"Anh thì không sao, nhưng chồng em lại có thành kiến rất lớn với anh. Lần trước trong phòng khách, anh ta xuất hiện như thể một người chồng bị cắm sừng vậy." Ngô Hành với Thi Nhân từ trước tới nay luôn là quan hệ anh em, chưa hề thay đổi.
Khụ khụ, Thi Nhân vội vàng nói: "Không có, tình hình anh ấy bây giờ như nào thì anh cũng biết rồi đấy."
"Chính là bởi vì biết, Tiêu Khôn Hoằng hiện tại không phải là con người trước kia. Em định làm gì nếu anh ta nghi ngờ em?"
Thi Nhân ngẩn người, tình huống này thực sự đã xuất hiện. Cô ôm đầu: "Em cũng không biết nên làm gì bây giờ."
"Chồng em trước khi phẫu thuật có sắp xếp gì không?"
"Có, trước khi sức khỏe anh ấy hồi phục, anh ấy giao cho em toàn quyền quản lý tập đoàn, về công việc của tập đoàn thì em là người có quyền quyết định sau cùng."
Ngô Hành nghĩ: "Nhưng hiện tại Tiêu Khôn Hoằng chỉ có một mình, chẳng may anh ta bực bội muốn ly hôn tranh giành cổ phần với em thì sao?"
"Anh ấy sẽ không làm vậy đâu." Thi Nhân nghiêm túc: "Anh ấy chắc chắn sẽ không làm như vậy."
Nhìn thấy cô tự tin như vậy, Ngô Hành không biết phải nói gì, thật hy vọng bọn họ có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Tiêu Khôn Hoằng, người đang bị mất trí nhớ này thật sự là một nhân vật nguy hiểm. Mặc dù Tiêu Khôn Hoằng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ nhưng cũng không thể ngờ lại tự làm hại mình.
Thi Nhân chuẩn bị đón con sau khi tan làm.
Kết quả là giáo viên của nhà trẻ nói bọn trẻ đã được cha chúng nó tới đón rồi. Xem ra Tiêu Khôn Hoằng đang tích cực thích nghi vai trò làm cha của mình. Thi Nhân trở lại trang viên nhà họ Tiêu với tâm trạng vô cùng phức tạp, nhìn thấy tụi nhỏ đang thả diều trong sân. Có vẻ như nhiệm vụ gia đình hôm nay là thả diều!
"Mẹ, hãy nhìn con diều cao nhất mà con thả kìa!" Mạc Tiểu Khê vẻ mặt rất đắc ý.
Mạc Tiểu Nam bên cạnh nói: "Đây không phải diều của em thả, rõ ràng là diều cha thả mà."
Mạc Tiểu Khê ngẩng đầu: "Diều của anh cũng là do cha thả đó."
Ba đứa nhỏ đều bị lộ tẩy, đột nhiên trở nên ồn ào.
Thi Nhân thấy bọn trẻ đều có những con diều riêng, còn người đàn ông ngồi trên ghế dài bên cạnh đeo kính râm như đang đi nghỉ mát. Thi Nhân hơi mất tự nhiên khi nghĩ đến chuyện đêm qua. Cô còn tưởng hôm nay Tiêu Khôn Hoằng sẽ đến tập đoàn nhưng ngược lại anh ấy lại không đến.
"Nghe nói ban giám đốc hôm nay có động tĩnh?" Người đàn ông vẫn im lặng đeo chiếc kính to che đi nửa khuôn mặt, ngoại trừ miệng khi nói chuyện sẽ cử động một chút, phần còn lại trông như xác ướp.
"Đúng vậy." Thi Nhân đứng bên cạnh anh, lát sau người giúp việc mang tới một chiếc ghế, cô ngồi xuống tiếp tục nói: "Nhưng đó không phải vấn đề lớn."
"Vấn đề không lớn?" Người đàn ông đó ném sang cho cô một tập tài liệu: "Theo quy định tập đoàn giám đốc đã giao cho anh từ lâu, bộ phận điêu khắc hiện nay đang gặp rắc rối, đây chính là vấn đề không lớn mà em nói sao?"
"Em cảm thấy có người cố ý."
"Người ngốc cũng có thể nghĩ ra chuyện này. Rõ ràng đó là do tư duy của em không theo kịp thân phận của mình mới dẫn đến tình trạng như hiện tại."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!