Hiển nhiên là không. Nhưng tình huống bây giờ là thế nào?
Tiêu Khôn Hoằng đấu tranh tâm lý, cuối cùng lẳng lặng nhìn cô gái trong lòng mình, dừng lại trên đôi môi hồng hào của cô, không thể dời mắt được.
Đúng là có độc! Anh thở dài, cúi đầu hôn cô, vừa rồi hơi xao động, bây giờ thoáng chốc sụp đổ.
Cho nên cuối cùng Thi Nhân bị nghẹt thở mà tỉnh lại. Cô cảm thấy mình đang nằm mơ, không thể thở nổi, cứ như bị bóng đè. Cô khó chịu mở mắt ra, trời đã sáng. Cô quay đầu sang, người đàn ông nằm bên cạnh đã đi vào phòng tắm, tốc độ hơi nhanh, cứ như chạy trốn.
Thi Nhân vừa tỉnh ngủ, đầu óc choáng váng còn chưa tỉnh táo. Cô ngồi dậy, phát hiện cúc áo sơ mi hơi loạn, cúc áo trên cổ đều bị mở ra. Cô sửng sốt, chất lượng áo ngủ kém vậy sao? Sao mới ngủ một đêm mà bị bung cúc rồi? May mà Tiêu Khôn Hoằng đã vào nhà vệ sinh, không thì bị anh nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói: “Ê, cô cởi cúc áo ra là muốn làm gì tôi vậy hả?”
Chậc, bây giờ cô đã gần như thăm dò được cách nói năng của anh rồi. Cô còn có thể làm gì được? Chẳng lẽ có thể ăn thịt anh chắc?
Không lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng đi ra nhà vệ sinh, ánh mắt mơ hồ, phát hiện cô không nói gì mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi anh không cẩn thận mất khống chế, suýt nữa thì… May mà cô tỉnh lại. Nhưng hiển nhiên cô không phát hiện ra gì hết, đúng là cô nàng ngốc nghếch.
“Chào buổi sáng.” Thi Nhân lên tiếng chào hỏi, anh chỉ thản nhiên đáp: “Ừ, chào buổi sáng.” Nói xong, Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi phòng ngủ.
Mọi chuyện đều bình an vô sự. Tuy nhiên sau bữa sáng, Thi Nhân chuẩn bị đi làm, các con sắp đi học thì xảy ra một sự cố nho nhỏ: bé ba Mạc Tiểu Khê chưa làm bài tập ở nhà.
Vành mắt cô bé đỏ hoe, muốn khóc nhè. Tiêu Khôn Hoằng nhìn hai đứa con trai: “Các con làm bài xong rồi hả?”
“Làm xong rồi, tối qua trước khi ăn cơm, ông nội đã xem bọn con làm bài. Chắc em gái ham chơi nên nói ăn cơm xong mới làm.”
Hiển nhiên bé ba ăn cơm xong thì quên luôn bài tập. Mãi tới sáng nay sắp đi học mới thấy bài tập về nhà trong tay các anh trai, phát hiện mình không làm. Cô bé hoảng sợ, sau đó òa khóc, chạy về phía Tiêu Khôn Hoằng ôm chân anh, bôi hết nước mắt nước mũi lên quần.
Thấy vậy, khóe miệng Tiêu Khôn Hoằng giật giật, cuối cùng anh khom lưng bế con gái lên: “Khóc cái gì? Không làm thì bây giờ làm.”
“Con không biết làm.” Mạc Tiểu Khê khóc thút thít, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh.
Thi Nhân xem đồng hồ, sau đó nói: “Anh làm bài tập với bé ba đi, sau đó đưa bọn nhỏ tới trường, tôi tới công ty trước.”
“Khoan đã.”
“Tôi tin anh sẽ làm tốt, cố lên.” Thi Nhân không quay đầu lại chuồn mất.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy mình gặp phải nguy cơ lớn. Tại sao bài tập của trường mẫu giáo lại nhiều đến thế? Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Quang Viễn, đáng nhẽ phải chỉ điểm giang sơn! Sao có thể lưu lạc thành vú em?
Tiêu Khôn Hoằng làm bài tập về nhà với con gái, cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp cạn kiệt, sau đó chủ động đưa ba đứa bé đến trường. Còn chuyện tại sao lại phải đích thân tới trường mầm non một chuyến thì anh cảm thấy mình cần thiết đưa ra một chút ý kiến.
Tiêu Khôn Hoằng ôm ba đứa bé xuất hiện trong trường, ngoại hình bảnh bao xuất sắc thu hút sự chú ý của không ít cô giáo cùng với nữ phụ huynh.
Người đàn ông này thật đẹp trai.
Cô giáo liên tục bước lên: “Anh Tiêu, cứ giao đứa bé cho tôi là được.”
“Bài tập về nhà của bọn trẻ đều do giáo viên tự tiện giao cho hả?” Giọng điệu của anh có phần hằn học.
“Đương nhiên không phải, chúng tôi đã đặt ra hàng loạt chương trình học dựa theo sự phát triển của bọn trẻ. Anh Tiêu có ý kiến gì về chương trình học của chúng tôi sao?”
Ánh mắt anh lạnh lùng: “Rõ ràng là chương trình học của các cô có vấn đề, không hề đạt được hiệu quả, thậm chí còn mang lại gánh nặng cho phụ huynh.”
Biết thời gian của anh quý giá cỡ nào không? Kết quả lại bị chậm trễ! Con nít ở trường mẫu giáo thì cho bài tập về nhà làm gì? Để chúng tự do chơi đất sét, vui vẻ lớn lên không được à?
Cô giáo sửng sốt, không có lời nào để đáp. Kế tiếp Tiêu Khôn Hoằng đi thẳng vào văn phòng hiệu trưởng, đưa ra không ít yêu cầu về phương châm giáo dục trẻ nhỏ.
Sáng sớm, Thi Nhân đến thẳng công ty. Chuyện Tiêu Khôn Hoằng tuyên bố xuất viện giờ đã lan truyền khắp nơi, đám đổng sự trong tập đoàn cũng đều tỉnh táo lại, ai nhảy nhót hăng hái nhất cũng đều co đầu rụt cổ, sợ bị tính sổ sau.
Triệu Nhược Trúc tham dự tiệc tối đón gió, sau khi trở về thì đã tiết lộ cho các đổng sự là Tiêu Khôn Hoằng đã rất khỏe mạnh, cho nên hiện giờ bầu không khí khắp tập đoàn rất tốt. Thi Nhân biết Tiêu Khôn Hoằng chính là chỗ dựa tinh thần của mọi người.
Triệu Nhược Trúc gõ cửa vào phòng: “Hôm nay không ít người đều muốn biết tổng giám đốc Tiêu có tới công ty hay không.”
“Tôi cũng không rõ nữa. Đôi lúc anh ấy làm việc sẽ không nói với tôi.” Thi Nhân trả lời ba phải. Lúc Tiêu Khôn Hoằng mất trí nhớ, Mạc Tử Tây, Triệu Nhược Trúc, thậm chí là Tiêu Đào Hy, chú Khôn đều không biết. Người biết càng ít càng tốt.
Tiêu Khôn Hoằng đã mất trí nhớ, có chủ ý của riêng mình, Thi Nhân cũng không tiện hỏi quá nhiều. Huống hồ tối qua hai người hôn nhau trong phòng khách, suýt nữa mất khống chế, cô không biết mình nên đối mặt với Tiêu Khôn Hoằng như thế nào. Lỡ anh nhắc tới chuyện tối qua thì chẳng phải là xấu hổ hay sao? Cho nên đành thôi vậy. Tiêu Khôn Hoằng muốn làm gì đều là chuyện của anh ấy.
Trong một chiếc xe, Tiêu Khôn Hoằng cũng có suy nghĩ như vậy. Anh vừa đưa con tới trường xong thì tới một phòng trà tư nhân. Anh hẹn gặp người khác ở đây, đều là quản lý cấp cao của ngân hàng cùng với lãnh đạo các ngành liên quan, đều là đối tác có quan hệ thân thiết với anh trước kia.
Lần này, Tiêu Khôn Hoằng dẫn theo hai trợ lý, đến hơi trễ giờ, mọi người đều đã đông đủ, anh đi vào phòng, trầm giọng nói: “Xin lỗi, tôi đã đến trễ.
“Tổng giám đốc Tiêu mới khôi phục, chúng tôi đều có thể thông cảm.”
“Đúng thế, vừa rồi tôi đưa con đến trường mầm non, ba đứa bé ồn ào khiến đầu tôi sắp nổ tung.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!