“Mạc Tử Tây!”
“Không sao đâu, rất nhiều người đều cảm thấy tôi yêu đương với lão Tiêu chắc chắn là vì tiền, nhưng họ đều không biết rằng người khác không thể cho tôi cảm giác an toàn được như lão Tiêu.”
Thi Nhân nói: “Cô là nhà thiết kế nổi tiếng, có dáng người có nhan sắc có tiền, sao cô lại yêu đương với lão Tiêu chỉ vì tiền chứ?” Hiện giờ thu nhập một năm của Triệu Nhược Trúc không hề thấp.
“Chuyện tình cảm thì nói không rõ được, tôi chưa bao giờ hối hận.” Triệu Nhược Trúc nhìn trợ lý Tiêu. Diệp Tranh, Ngô Hành, thậm chí là trợ lý Triệu trẻ tuổi đều có ngoại hình bảnh bao, chẳng qua lão Tiêu hơi mập, ngoại hình hơi kém mấy người đó. Trước kia không phải cô chưa từng kết giao với bạn trai bảnh bao, nhưng lòng người mới là khó được nhất.
Triệu Nhược Trúc ôm mặt: “Dù sao trong mắt tôi, lão Tiêu nhà tôi đẹp trai nhất.”
Thi Nhân với Mạc Tử Tây ở bên cạnh trêu ghẹo. Thanh âm truyền tới bên Tiêu Khôn Hoằng, anh quay sang thấy mấy cô gái bên kia, trêu ghẹo nhìn trợ lý Tiêu: “Bạn gái cậu vẫn nhìn cậu kìa.”
Trợ lý Tiêu quay sang, nở nụ cười thoải mái.
“Lão Tiêu, chờ chuyện này xong xuôi, khi nào hai người sẽ kết hôn?”
“Chờ ông chủ khôi phục ký ức, tôi sẽ cầu hôn với cô ấy.”
“Cậu đừng vì chuyện của tôi mà quấy rầy kế hoạch của cậu.” Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nói: “Tôi có linh cảm chuyện này không thể giải quyết trong chốc lát, chẳng lẽ cậu thật sự muốn cô đơn tới cuối đời?”
Trợ lý Tiêu sửng sốt. Anh ta cũng biết chuyện này rất phức tạp, không phải muốn giải quyết là làm được ngay.
“Cho nên đừng suy xét việc của tôi. Chờ tôi khỏe hẳn, có thể hoàn toàn tiếp nhận công việc của tập đoàn thì cậu nghỉ ngơi đi, dẫn bạn gái đi chơi một chuyến, nhân tiện gặp phụ huynh gì đó.”
“Vâng.” Trợ lý Tiêu cũng không từ chối. Anh ta thật sự hơi mệt mỏi. Nếu không phải chuyện bên Tiêu Khôn Hoằng thì thực ra anh ta đã sớm trong trạng thái nửa về hưu, công việc của trợ lý tổng giám đốc đều chuyển giao cho học trò Tiểu Triệu của mình.
Trợ lý Triệu lập tức nói: “Thầy yên tâm, tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng đâu.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn Mạc Tử Tây, sau đó nhìn Diệp Tranh: “Sao cậu lại pha trộn với người nhà họ Mạc vậy?”
“Anh ba, làm ơn anh dùng từ chính xác một chút, cô ấy là bạn gái em.”
“OK xin lỗi, nhưng tôi vẫn tò mò, cậu không rõ tình huống của nhà họ Mạc với chúng ta sao?”
Diệp Tranh nghiêm túc đáp: “Em biết, nhưng lúc trước quan hệ giữa hai nhà cũng không ác liệt như bây giờ, Tử Tây với người nhà họ Mạc khác nhau, nếu nói quan hệ thì cô ấy thân với chị dâu nhất.”
Tiêu Khôn Hoằng: “…” Anh hơi không hiểu tình huống hiện tại. Rõ ràng đã trở mặt với nhà họ Mạc rồi mà cô hai nhà họ Mạc vẫn có thể bình tĩnh chung sống với họ.
“Chẳng qua điểm này cũng có thể lợi dụng được.” Tiêu Khôn Hoằng khẽ híp mắt. Cô hai này có mối quan hệ không hề hòa thuận với bạch liên bông Mạc Mỹ Đình kia. Có câu nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè.
“Anh ba, anh đừng tính kế cô ấy.” Thấy vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng, Diệp Tranh biết anh đã kế hoạch chuyện gì, nhưng anh ta không muốn Mạc Tử Tây bị thương.
“Tôi không tính kế cô ta, cậu cho rằng cô ta có thể không quan tâm tới bên ngoài sao? Sao cậu biết bạn gái của cậu không có suy nghĩ khác?”
Diệp Tranh im lặng. Anh ta biết Mạc Tử Tây muốn đuổi Mạc Mỹ Đình ra khỏi nhà họ Mạc. Chuyện này không đơn giản như vậy. Sau lưng Mạc Mỹ Đình có người, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Sau bữa cơm, Tiêu Khôn Hoằng thật sự tới tìm Mạc Tử Tây, cầm theo một ly đồ uống: “Nói chuyện nhé?”
“À vâng, được thôi.” Mạc Tử Tây vừa rời khỏi nhà vệ sinh thì thấy Tiêu Khôn Hoằng ở ngã rẽ, cứ như đang cố ý chờ mình. Mạc Tử Tây lén ngẩng đầu nhìn anh, thực ra trước giờ cô rất ít khi trao đổi với Tiêu Khôn Hoằng, cảm thấy rất áp lực.
“Ừm… Anh rể muốn nói gì vậy ạ?”
“Khụ khụ khụ khu!” Tiêu Khôn Hoằng còn chưa lên tiếng thì đã bị tiếng “anh rể” này hù dọa. Mạc Tử Tây gọi anh là anh rể ư? Thân là một chàng trai hơn 20 tuổi, anh cảm thấy xưng hô này hơi xa xôi, bỗng nhiên không biết nói gì bây giờ. Anh vốn đã suy nghĩ sẵn nên nói lời dạo đầu như thế nào, kết quả là bị một tiếng anh rể cắt ngang. Anh bình tĩnh nói: “Nghe bảo cô với Mạc Mỹ Đình có quan hệ không tốt?”
“Đúng, tôi nghi ngờ cô ta không phải là họ hàng của nhà họ Mạc, chẳng qua tôi còn chưa tìm được bằng chứng mà thôi. Các anh trai của tôi đều bị con bạch liên bông đó lừa!” Nhắc tới Mạc Mỹ Đình, giọng Mạc Tử Tây trở nên khó chịu.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác.” Tiêu Khôn Hoằng nhìn Mạc Tử Tây: “Tôi có thể giúp cô vạch trần bộ mặt thật của người phụ nữ đó, đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Mạc.”
“Thành giao!” Mạc Tử Tây kích động đồng ý ngay.
“Cô không hỏi tôi có yêu cầu gì à?” Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy có phải cô gái này quá dễ tin người hay không. Anh là thương nhân, chưa bao giờ làm ăn thua lỗ.
“Anh rể có yêu cầu gì cứ việc nói, dù sao chúng ta là người một nhà, tôi cứ làm theo yêu cầu của anh là được. Tôi tin anh với nữ thần sẽ không lừa tôi!”
Thấy dáng vẻ khờ khạo của Mạc Tử Tây, Tiêu Khôn Hoằng bị chặn họng. Ai là người một nhà với cô? Chẳng qua Tiêu Khôn Hoằng không thể biểu hiện khác thường, không biết trước kia Tiêu Khôn Hoằng chung sống với những người này như thế nào, người khác đều không biết anh đã mất trí nhớ. Tốt nhất là đừng nên cho quá nhiều người biết chuyện này.
Tiêu Khôn Hoằng không lời nào để nói, chỉ có thể trả lời qua loa: “Lúc đó tôi sẽ báo cho cô.” Không được, anh phải trở về hỏi cho ra nhẽ để tránh lộ tẩy.
Nói xong, Tiêu Khôn Hoằng xoay người đi tìm Thi Nhân. Anh tìm một vòng ngoài trang viên mà không thấy cô đâu. Sau khi hỏi người hầu, anh ra đại sảnh, thấy Thi Nhân với một người đàn ông khác đứng trong phòng khách, đang cười nói chuyện gì đó. Thấy cảnh này, anh dừng bước, uống một ngụm rượu vang trong ly, không khỏi cau mày, sao lại chua vậy? Rượu vang kiểu gì vậy? Hết hạn sử dụng à?
Trong lòng Tiêu Khôn Hoằng rất phức tạp, lặng lẽ tới gần, anh muốn nghe xem họ đang nói cái gì.
Trong phòng khách, mùa hè đã tới, rất nhiều loài hoa tranh nhau khoe sắc. Thi Nhân hái một đóa hoa: “Gần đây vất vả anh với chú Khôn trông con giúp em.”