Nửa tiếng sau, Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi nhà vệ sinh, nhưng sắc mặt rất tối tăm, cứ như thể có ai nợ tiền anh. Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm vào Diệp Tranh: “Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng.”
“Xin lỗi vì đã quấy rầy chuyện tốt của anh. Còn không phải là chuyện của Mạc Mỹ Đình. Hiện giờ nhà họ Mạc đã nghi ngờ nhà họ Giang, hình như cảm thấy nhà họ Giang bắt cóc Mạc Mỹ Đình, chung quy nhà họ Mạc với nhà họ Giang hình như là có thâm cừu đại hận.”
“Đây là chuyện bình thường. Lúc trước tôi lên kế hoạch dựa theo chuyện này mà.” Tiêu Khôn Hoằng không hề cảm thấy bất ngờ.
“Đại ca, vậy thì sau này anh tính làm gì? Cho hai nhà tự giết lẫn nhau à?”
“Giang Quốc Thành với Mạc Mỹ Đình đều có vấn đề, chắc đều nhằm vào nhà họ Mạc. Cho họ cơ hội nghi ngờ, sau đó chúng ta ngồi xem trai cò đánh nhau, ngồi ngư ông đắc lợi.” Tiêu Khôn Hoằng nằm trên giường: “Đến lúc đó tôi cũng vừa lúc ra viện, trực tiếp tiêu diệt họ luôn.” Anh mới là người thắng lớn nhất.
Diệp Tranh vỗ tay: “Kế hoạch rất tuyệt vời.”
“Sao tôi có cảm giác như cậu không tin tôi vậy nhỉ?”
“Anh ba, không phải em không tin anh, mà là kế hoạch này quá thuận lợi, kẻ đứng sau màn, bao gồm cả nhà họ Mạc đều không phải là người dễ chọc.” Diệp Tranh nhìn người đàn ông nằm trên giường, vẻ mặt giọng điệu đều giống hệt Tiêu Khôn Hoằng của mười năm trước, tự tin cao ngạo như thế.
“Vậy thì lúc đó rồi tính tiếp, quan tâm nhiều thế làm gì?”
“Cũng đúng, thấy anh mau chóng thích nghi với cuộc sống hiện giờ như vậy, em cũng yên tâm rồi.” Diệp Tranh đứng dậy nhìn anh: “Anh ba, mặc dù bây giờ anh cứ thích gây sự, nhưng có phải nh cũng đang hâm mộ cuộc sống hiện nay không? Trước kia chính anh nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.” Đồng thời cũng là điều mà anh ta không dám nghĩ tới. Cố gắng đến cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều thật sự trở nên tốt hơn.
Sau khi Diệp Tranh rời đi, người đàn ông vẫn nhắm mắt bỗng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Đúng thế, anh không ngờ mười năm sau mình lại có một cuộc sống như vậy, tập đoàn lớn mạnh, nhà họ Tiêu biến mất, anh kết hôn còn có con. Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhếch môi, đôi khi ngẫm lại, anh đều cảm thấy thật khó tin. Tiêu Khôn Hoằng nhắm mắt lại ngủ, nằm mơ thấy những chuyện rất kỳ lạ. Hình như anh trở về một tòa biệt thự, ba đứa nhỏ đang chơi đồ chơi trong phòng khách, còn có một người phụ nữ đứng ở cửa nhìn mình, nở nụ cười. Anh khống chế không được bước chân đi qua, cảnh tượng trước mắt thay đổi, chuyển sang phòng ngủ. Trong phòng tắm có tiếng nước, Tiêu Khôn Hoằng lại gần thì nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ ẩn nhẫn khắc chế. Anh mở cửa ra, thấy một cặp nam nữ đang dây dưa trong phòng tắm. Người phụ nữ kia chẳng phải là vợ tương lai của anh hay sao? Người đàn ông kia là ai?
Tiêu Khôn Hoằng tức giận xông tới, phát hiện gương mặt kia giống hệt mình, anh lập tức ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó, anh phát hiện mình biến thành người đàn ông nó, người phụ nữ tựa vào lòng mình…
Tiêu Khôn Hoằng mở to mắt, mặt trời đã hạ xuống ngoài cửa sổ. Anh ngồi dậy, đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt thay đồ. Anh nhìn người đàn ông trong gương, nhớ tới cảnh tượng trong mơ, cảm thấy rất chân thật, cứ như thể tiếp tục kéo dài chuyện ban ngày.
Chậc, bây giờ anh thật sự bị mê hoặc rồi. Sao anh có thể cảm thấy hứng thú với một bà dì chứ! Mặc dù thực tế không phải là như vậy, nhưng cảm giác trong mơ vẫn khiến anh không nhịn được dư vị. Thật sự sắp điên rồi.
“Tiêu Khôn Hoằng, anh sao vậy?” Thi Nhân mở cửa ra, phát hiện anh vẫn ở trong nhà vệ sinh không ra ngoài, còn tưởng anh đã ngất xỉu.
“Không có gì. Sao cô không gõ cửa mà đi vào?” Tiêu Khôn Hoằng giấu quần áo bẩn sang một bên, ra vẻ bình tĩnh: “Lỡ tôi đang đi vệ sinh, cô xông vào nhìn thấy hết cả người tôi, không sợ bị đau mắt hả?”
Thi Nhân: “…” Người này ăn lộn thuốc nổ à?
Cô quay đầu sang: “Anh mới giấu cái gì vậy?”
“Không có gì.”
“Chẳng lẽ anh bị táo bón?”
Tiêu Khôn Hoằng đẩy cô ra ngoài: “Sao cô cái gì cũng nói được vậy hả?” Anh hơi xấu hổ. Anh chưa bao giờ yêu đương, cũng không nhớ được chuyện từng chung sống và sinh con cùng cô, cho nên không rõ cách chung sống của hai vợ chồng.
“Anh xấu hổ hả?” Thi Nhân buồn cười: “Trước kia anh cũng bị táo bón, còn không phải là em kêu người thay đổi đồ ăn cho anh. Mấy ngày nay có phải anh lại kiêng ăn không?”
“Sao cô nói nhảm nhiều vậy hả?” Tiêu Khôn Hoằng thẹn quá thành giận, cảm thấy mất hết mặt mũi, không ngờ lại bị cô nhìn thấy.
Thấy anh ngượng ngùng, Thi Nhân không tiếp tục đề tài này, quay đầu nói: “Bữa sau đi khám.”
“Ừ.”
Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, cứ như bị ma đuổi theo. Thi Nhân vốn định đi cùng, nhưng ngẫm lại dáng vẻ bối rối của Tiêu Khôn Hoằng vừa rồi, cô lại đổi hướng đi vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, Thi Nhân chạy ra khỏi nhà vệ sinh, đỏ bừng cả mặt. Tiêu Khôn Hoằng đúng là!
Tiêu Khôn Hoằng đi khám về thì vào nhà vệ sinh đầu tiên, phát hiện quần mà mình giấu không thấy đâu. Anh hơi kinh ngạc: “Ai vào phòng tôi vậy?”
“Không có anh cho phép thì ai dám vào phòng anh?” Diệp Tranh cảm thấy anh rất kỳ quặc: “Anh ba, em còn bận việc, đi trước đây.”
Lúc này, Thi Nhân ôm chậu trở về. Cô bưng theo quần áo đã được giặt sạch trở về. Thấy quần áo trong chậy, Tiêu Khôn Hoằng nóng ran cả mặt, kéo cô lại rồi đóng cửa: “Ai bảo cô tùy tiện đụng vào quần áo của tôi?”
“Em thấy bẩn nên thuận tay giặt giúp anh mà.” Thi Nhân tự nhiên nói, sau đó cười nói: “Trước kia cũng không phải là chưa từng giặt bao giờ. Anh đang sợ gì vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!