Người phụ nữ này đồng ý dễ dàng như vậy?
Bây giờ quyền điều hành tập đoàn đều nằm trong tay cô, chỉ cần cô không đồng ý, anh cũng chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì được.
Anh vốn dĩ đã nghĩ rất nhiều cách để khiến cô đồng ý, kết quả cái gì cũng không cần dùng tới đã đồng ý rồi.
Có loại cảm giác như đánh vào bông mềm, vô cùng bất lực.
Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng có chút mất tự nhiên, cũng không muốn làm gì.
"Em tại sao lại không đồng ý a, đây vốn dĩ là tập đoàn do chính anh thành lập, không một ai ngoài anh có thể hiểu rõ cách thức thế nào khiến cho tập đoàn hoạt động tốt hơn."
“Điều này thì đương nhiên, xem như cô biết điều.”
Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt kiêu ngạo, cho dù mất trí nhớ, anh cũng là người sáng lập tập đoàn Quang Viễn, là tồn tại không ai có thể thay thế!
Thi Nhân cảm giác, Tiêu Khôn Hoằng lúc này giống như một con công đực đang chải vuốt lại lông vũ, cái đuôi xinh đẹp giương ra khoe khoang, ra oai cho mọi người nhìn xem bản thân ưu tú như thế nào.
Cực kỳ tự mãn.
Nhưng cũng rất dễ thương.
"Nhưng, em có một điều kiện."
Tiêu Khôn Hoằng hơi sững sờ, trịch thượng nhìn cô, anh biết mà người phụ nữ này không có đơn giản như vậy.
Thi Nhân có chút không biết nên khóc hay nên cười, tiến lên chỉnh lại cái cổ áo cong vẹo của anh: "Anh phải dưỡng tốt thân thể, sau khi xuất hiện mới có thể đi xử lý công việc của tập đoàn."
"Tất cả đều là viện cớ, tôi đã hỏi bác sĩ, chứng mất trí nhớ của tôi sẽ không thể phục hồi trong một thời gian ngắn, cũng có thể cả đời không nhớ lại được."
Tiêu Khôn Hoằng cụp mắt liếc nhìn ngón tay cô, vừa chạm vào xương quai xanh của anh, có chút ngứa, nhưng anh vẫn như cũ toát ra vẻ cao quý, lạnh lùng.
Người phụ nữ này chắc chắn là cố ý.
Anh sẽ không bị sắc đẹp làm mờ mắt đâu.
Anh thích những người phụ nữ có thân hình gợi cảm, đối với dáng vẻ giống bà thím như cô anh hoàn toàn không có hứng thú.
Hừ!
“Tôi nói là dựa theo quy chuẩn xuất viện, không phải dựa vào khôi phục trí nhớ.”
“Có thật không?”
Tiêu Khôn Hoằng trong mắt đầy nghi ngờ, không tin và thậm chí là đang thăm dò.
Hóa ra trước đây Tiêu Khôn Hoằng rất thận trọng không hề tin tưởng người khác như vậy, cô còn cho rằng tính cách đa nghi của anh là do thời gian mài dũa khiến anh như thế, thì ra sự thực hoàn toàn khác hẳn.
Người đàn ông này trời sinh bản tính không dễ tin người khác.
Thi Nhân mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên, không ai thích hợp đảm nhiệm công việc của tập đoàn hơn anh."
Cô không hề tức giận khi nghe câu hỏi của anh.
Diệp Tranh đã cho cô biết, Tiêu Khôn Hoằng từng là một người đàn ông đa nghi và không có cảm giác an toàn, thêm vào đó hiện giờ anh ấy bị mất trí nhớ càng thêm cảm giác bất an.
Vì vậy, cô tha thứ cho anh.
“Thành giao”
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày, lùi lại một bước, ánh mắt dò xét nhìn cô: "Sau này khi chưa có sự đồng ý của tôi cô không được phép chạm vào tôi. Tôi không quen gần gũi người khác như vậy, đặc biệt là phụ nữ."
Thi Nhân nhịn cười gật đầu: "Không vấn đề, chỉ cần anh phối hợp với bác sĩ, uống thuốc và phục hồi chức năng cho tốt, thì thỏa thuận vừa rồi giữa chúng ta mới được tính."
"Yên tâm đi, miễn là cô đừng giở trò quỷ."
Được rồi, cuộc đàm phán đã kết thúc.
Trước khi Thi Nhân ra khỏi phòng, cô đột ngột quay lại: "Mạc Mỹ Đình đã mất tích, đến nay vẫn chưa được tìm thấy."
"Điều đó chỉ cho thấy người nhà họ Mạc thật bất tài."
Đôi mắt của người đàn ông đầy kiêu ngạo, giọng nói của anh ấy như chuyện này lẽ đương nhiên phải vậy, dáng vẻ không để ai vào mắt.
Thi Nhân nhìn anh một cách cẩn thận, nhưng cũng không phát hiện ra gì cả.
"Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt."
Sau khi Thi Nhân nói xong, cô rời khỏi phòng, cô y tá trẻ theo sau mang thuốc và thay băng gạc cho Tiêu Khôn Hoằng.
Diệp Tranh nhanh chóng giơ ngón tay cái lên: "Chị dâu, thật lợi hại."
Tiêu Khôn Hoằng khó đối phó như vậy, vừa rồi anh ấy còn tức giận muốn phun lửa luôn a.
Kết quả Thi Nhân vừa đến đã dẹp yên tất cả.
Thi Nhân quay đầu nhìn trợ lý: “Cuộc nói chuyện vừa rồi, anh đã ghi chép lại hết chưa?"
“Khụ khụ, tôi lập tức làm.”
Diệp Tranh có chút tò mò nên tiến lại gần trợ lý, thấy anh ta đang cầm một cuốn sổ đen ghi chép lại mọi thứ.
Vào ngày X tháng X năm X, ông chủ tỉnh dậy với chứng mất trí nhớ và gọi bà chủ là: Cô kia.
ngày X tháng X năm X, ông chủ nói rằng anh ta thích những người đẹp nóng bỏng, không hứng thú với loại hình như bà chủ.
Vào ngày X tháng X năm X, ông chủ thương lượng với bà chủ về quyền kiểm soát tập đoàn, và thái độ của anh ta vô cùng tồi tệ, gọi vợ của mình: người phụ nữ này.
Thấy vậy, Diệp Tranh sững sờ.
“Đây là, đây là cái gì vậy a?”
“Khụ khụ, là nhật kí quan sát sự hồi phục của ông chủ.”
Diệp Tranh chớp mắt nói : "Anh xác định đây không phải nhật ký báo thù chứ?"
Trợ lý bình tĩnh trả lời: "Đây là lệnh của bà chủ."
"Sao tôi đột nhiên cảm thấy không nên khôi phục trí nhớ cho anh ba, kẻo mạng chó không giữ được."
Diệp Tranh nhìn về phía Thi Nhân ở đằng kia, chị dâu cũng là một người tính tình thẳng thắn a.
Nhưng cũng phải thôi, anh ba hiện tại tính tình xấu như vậy, đúng là chó chê người ghét.
Thực sự cần phải có một bài học.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng hoàn tất hết các thủ tục kiểm tra bước ra, vẻ mặt vẫn như thường nhìn không ra tâm trạng.
Kể từ khi đạt được thỏa thuận ngày hôm qua, Tiêu Khôn Hoằng đã tiến hành kiểm tra từng bước, sau một tháng nữa nếu không có gì xảy ra anh ấy sẽ được xuất viện.
Đợi đến lúc đó, anh quay trở lại, hừm, những người gây trở ngại chướng mắt, anh sẽ thu dọn từng người một.
Anh ta liếc mắt nhìn trợ lý Tiêu: "Giám đốc ủy quyền hiện tại của tập đoàn cùng người phụ nữ kia có quan hệ gì?"
Tiêu Khôn Hoằng nhớ người đàn ông đó gọi là cái gì Ngô Hành.
Anh còn tưởng rằng giám đốc ủy quyền mà anh chọn phải là anh em ruột của mình, một người đáng tin cậy, nhưng hóa ra không phải vậy!
Anh càng ngày càng không hiểu được, anh của mười năm sau rốt cuộc là đang nghĩ gì.
"Người phụ nữ nào vậy?"
Người đàn ông tỏ vẻ tự nhiên: "Còn có thể là ai nữa?"
Trợ lý Tiêu bình tĩnh trả lời: "Ông chủ, xưng hô như vậy là rất bất lịch sự, và bà chủ không làm gì có lỗi với anh cả."
"Được rồi, vợ tương lai của tôi, gọi thế này được rồi chứ."
Tiêu Khôn Hoằng luôn cảm thấy người đàn ông đứng bên cạnh người phụ nữ kia, trông hắn ta rất giống một tên cặn bã.
“Kia là anh Ngô Hành, là bạn thanh mai trúc mã của vợ anh.”
"Hừm, thanh mai trúc mã? Tôi đã nói tại sao người phụ nữ này chưa từng muốn tôi trở lại tiếp quản công việc của tập đoàn, hóa ra là đã sắp xếp người vào trong tập đoàn. Còn nói không phải có mưu đồ khác sao?"
Thanh mai trúc mã, phải không?
Tại sao anh có cảm giác cách gọi này nghe có vẻ khó chịu.
Anh chắc chắn bản thân sẽ không sắp xếp để một người đàn ông như vậy tiếp quản tập đoàn.
"Ông chủ, không phải bà chủ đã sắp xếp anh Ngô Hành làm giám đốc ủy quyền."
“Hừm, không phải cô ấy thì là ai? Chẳng lẽ là tôi sao?
Không khí bỗng nhiên yên lặng.
Trợ lý Tiêu gật đầu: "Thực sự là anh."
Hừm, chả lẽ tên ngốc kia chính là anh sao.
Tiêu Khôn Hoằng bực bội cào cào mái tóc: "Trợ lý Tiêu, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu từ lâu rồi."
“Anh nói đi.”
"Tôi mười năm sau có phải là một tên ngốc không?"
"Mười năm sau, tập đoàn phát triển tốt như vậy, hiển nhiên nói rõ là anh không phải như vậy."
Tiêu Khôn Hoằng nói, "Vậy tại sao tôi lại đưa ra quyết định ngu ngốc như thế, để thanh mai trúc mã của vợ tôi trở giám đốc ủy quyền."
Tuyệt đối là não có vấn đề.
Đúng vậy, trước khi phẫu thuật, não của anh thực sự đã bị bệnh.
"Ông chủ, tôi có thể hiểu rằng hiện tại anh đang bất an. Nhưng anh phải tin vào quyết định của chính mình, dù là mười năm trước hay mười năm sau."
Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc một lát: "Nói cái gì tôi có thể hiểu được đi."
"Anh thực sự rất yêu Thi Nhân, lí do này đã đủ thuyết phục chưa."
"Ồ, nói như vậy có nghĩa là mười năm sau tôi là một người đàn ông ngu xuẩn."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!