“Ha ha, được ạ!”
Bé bánh bao nhỏ rất nghe lời, liền đứng dậy bưng một đĩa hoa quả qua: "Ba ba, ăn đi."
"Chà, ngoan quá."
Tiêu Khôn Hoằng tùy ý sai bảo ba đứa trẻ như lẽ đương nhiên, anh chợt cảm thấy có con cũng không phải là một điều tồi tệ.
Vốn dĩ buổi trưa, sau khi nhận được tin tức này, trong lòng anh vẫn có chút vướng bận.
Suy cho cùng, trong ấn tượng của anh trẻ con đồng nghĩa với ồn ào và rắc rối.
Nhưng bây giờ vợ tương lai của anh đang ở trong tập đoàn, và anh lại không thể giúp được gì, vì vậy những chuyện như chơi đùa với bọn trẻ thế này hình như chỉ có thể do anh đảm nhận.
Mặc dù chưa bao giờ gặp qua, nhưng suy cho cùng cũng là con của anh.
Thôi vậy, là đàn ông thì phải có trách nhiệm.
Đứa trẻ của anh, anh tự mình chăm sóc.
Kết quả là ba đứa trẻ đã được đưa đến bệnh viện.
Khi thực sự nhìn thấy ba bánh bao nhỏ đáng yêu, tâm trạng của anh lại trở nên rất phức tạp, thật đúng là mấy đứa trẻ sinh ba a.
Bọn nhỏ trông khá dễ thương, và dường như anh cảm giác cũng không quá đáng ghét nữa rồi.
Với sự giúp đỡ của đồ chơi, họ đã chơi trò chơi suốt một buổi chiều, mọi người thấy đó, mọi thứ đều tốt đẹp.
Ngay cả Tiêu Khôn Hoằng 23 tuổi cũng có thể làm được điều đó một cách hoàn hảo!
Thấy vậy, Thi Nhân không đẩy cửa bước vào, cô lùi lại vài bước để cho họ có thời gian ở riêng với nhau.
Thi Nhân sang văn phòng gặp bác sĩ chăm sóc và hỏi về tình trạng thân thể hiện tại của Tiêu Khôn Hoằng.
“Bà chủ Tiêu, cơ thể giám đốc Tiêu đang hồi phục khá tốt, không có gì nghiêm trọng cả.
"Vậy thì khi nào anh ấy sẽ khôi phục trí nhớ?"
Bác sĩ do dự một chút: "Chuyện này rất khó nói chính xác, bộ não con người rất phức tạp, nhưng tôi tin rằng chỉ cần thân thể của giám đốc Tiêu khôi phục khỏe mạnh, thì việc khôi phục trí nhớ chỉ là vấn đề thời gian."
“Vậy là tốt rồi.”
Thi Nhân cũng có thể yên tâm.
Vốn dĩ cô cầu nguyện chỉ cần anh có thể sống sót là tốt rồi.
Thi Nhân rời văn phòng bác sĩ, nhưng lại gặp Diệp Tranh bên ngoài phòng, dáng vẻ của anh như thể có chuyện gì đó xảy ra.
"Chị dâu, chị cũng ở đây, Mạc Mỹ Đình bị bắt cóc. Chị có biết không?"
"Chị biết, Mạc Đông Lăng có đến tập đoàn tìm chị, muốn thử thăm dò từ chị."
"Người nhà họ Mạc lại đến tìm chị?"
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Tiêu Khôn Hoằng sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ như ông chủ đang buồn bực nhìn ai cũng không vừa mắt.
Nhưng mà, Tiêu Khôn Hoằng lại ôm một bé bánh bao nhỏ, trên tay cầm trái cây, trên quần áo có dính vài dấu tay nhỏ.
Dáng vẻ này, ngược lại rất dễ thương.
Mẹ ơi !!"
Nhìn thấy Thi Nhân, bánh bao nhỏ vội vàng vươn tay muốn cô bế, hai bánh bao nhỏ trong phòng cũng vội chạy lại ôm Thi Nhân.
Trong chốc lát, Tiêu Khôn Hoằng cánh tay trống rỗng.
Anh nhìn xuống cảnh đoàn tụ của ba mẹ con, trong lòng có chút xúc động không thể giải thích được.
Anh tiếp tục lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Diệp Tranh: "Hai người vừa mới nói cái gì?"
"Cô chủ nhà họ Mạc, Mạc Mỹ Đình, hôm nay khi cô ta ra ngoài mua sắm, đột nhiên cô ta đã mất tích, em nghe nói cô ta đã bị bắt cóc. Nhà họ Mạc suýt lật tung cả trung tâm mua sắm nhưng vẫn không tìm thấy cô ta, có vẻ như bây giờ họ đã gọi cảnh sát."
"Ồ? Xem ra kẻ thù của nhà họ Mạc cũng không ít."
Tiêu Khôn Hoằng giả bộ bình tĩnh, có vẻ như lão Tiêu làm mọi việc khá là kín kẽ, rất đáng tin tưởng.
Bên cạnh đó anh cũng thuận tiện kiểm chứng được một điều, đó là anh bây giờ đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Anh nhìn người phụ nữ đang ngồi xổm bên cạnh: "Người nhà họ Mạc tới tìm cô kiểm tra cái gì?"
"Họ muốn xem xem liệu đó có phải là do em ra tay không, còn muốn nhờ em giúp họ tìm cô ta."
Thi Nhân khóe miệng mang vẻ lạnh lùng: " Mạc Mỹ Đình mất tích em mừng còn không kịp, làm sao có thể giúp họ được, nhà họ Mạc thật không sợ em càng giúp càng bận thêm sao?"
Diệp Tranh cười lên thành tiếng.
Tiêu Khôn Hoằng liếc cô một cái đầy ẩn ý, xem ra vợ tương lai của anh cũng là một người có thù phải báo.
Chà, tính cách này, anh rất thích.
Sau khi nói xong, bầu không khí chìm vào im lặng ngắn ngủi.
Sau đó bé bánh bao nhỏ nói: "Mẹ ơi, mẹ nói dối."
Thi Nhân cúi đầu: "Làm sao vậy?"
"Mẹ nói ba ba bị bệnh không nhớ rõ bọn con, nhưng ba ba rõ ràng vẫn nhớ con a."
Bé Bánh Bao giọng điệu hết sức tự hào, như thể bản thân mới là người quan trọng nhất trong lòng baba.
Nghe thấy giọng nói trẻ con của đứa bé thứ ba hùng hồn trả lời, Tiêu Khôn Hoằng rất vui mừng.
Cô gái nhỏ trông thật ngốc nghếch như một tên trộm nhỏ vậy.
Thi Nhân mỉm cười, chạm vào đầu đứa trẻ, có vẻ như bọn trẻ ở chung rất hòa thuận với Tiêu Khôn Hoằng.
Diệp Tranh nói: "Em còn có cuộc hẹn, hai anh chị ăn cơm trước đi."
Lần đầu tiên cả nhà dùng bữa, anh không muốn chen vào làm phiền đâu.
Sau khi Diệp Tranh rời đi, phòng bên cạnh đã dọn sẵn một bàn đầy đồ ăn.
Trên đầu Tiêu Khôn Hoằng vẫn còn quấn băng, chậm rãi đi tới phòng bên cạnh, bọn trẻ ngoan ngoãn cầm lấy thìa, vui vẻ ăn đến miệng dính đầy dầu.
Khi nhìn thấy cảnh này, khóe miệng của anh bất giác nâng lên.
Anh chạm vào khuôn mặt của mình và không thể khống chế được mỉm cười một lần nữa.
Dường như khi nhìn thấy cô và bọn trẻ, cả người anh rất thoải mái, nỗi lo lắng trong lòng cũng được giải tỏa."
“Ba ba, mau qua ăn tối đi.’
Bé Bánh quay đầu vẫy tay, Tiêu Khôn Hoằng bước vào đi thẳng đến bàn ăn.
Bên ngoài, Diệp Tranh chạy đến chỗ lão Tiêu: "Chuyện của Mạc Mỹ Đình, là do anh ba làm đúng không."
“Sao có thể như vậy? Ông chủ mấy năm nay đã hành động cẩn trọng hơn nhiều rồi?”
Diệp Tranh hét lên, "Nhưng bây giờ Tiêu Khôn Hoằng, anh ấy chỉ mới 23 tuổi."
Tiêu Khôn Hoằng của mười năm sau có thể sẽ không làm điều này.
Nhưng mười năm trước anh ấy hoàn toàn có khả năng sẽ làm chuyện như vậy a.
Có lẽ là do anh ba trong những năm qua đã ổn định hơn nhiều, và Diệp Tranh khó có thể nhớ Tiêu Khôn Hoằng lúc trẻ là dáng vẻ như thế nào.
Lão Tiêu cười: "Chuyện này đừng hỏi tôi."
Diệp Tranh cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, anh chỉ nhìn bầu trời bên ngoài: "Anh ba ăn miếng trả miếng, cơ thể đúng là thành thực a, trực tiếp túm lấy bạch liên hoa để trút giận cho chị dâu."
Làm tốt lắm!
Sau bữa ăn, Thi Nhân nhìn thấy bọn trẻ đang ngáp.
Xem tình huống này là bọn trẻ buổi trưa không ngủ, nên buổi tối buồn ngủ sớm như thế.
"Em đưa bọn trẻ về nhà ngủ đi, hoàn cảnh ở bệnh viện không tốt lắm, ở đây ngủ không ngon."
Tiêu Khôn Hoằng giọng điệu cứng nhắc, không dám nhìn thẳng vào cô.
Thi Nhân cười nói: "Vậy thì anh giúp em bế bọn trẻ lên xe trước đi, một mình em không thể ôm hết được."
Anh làm theo lời cô.
Tiêu Khôn Hoằng đưa bốn người bọn họ lên xe, cuối cùng nhìn Thi Nhân, ánh mắt lạnh lùng: "Nhiều nhất là một tuần, anh sẽ đảo ngược tình thế bất lợi của tập đoàn Quang Viễn."
Lời hứa của anh ấy chắc chắn và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thi Nhân gật đầu: "Em tin anh."
Sau khi nhìn thấy bọn họ đi, Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi xoay người sang một bên, lông mày mảnh mai sắc bén: "Được rồi, trò chơi của chúng ta, chính thức bắt đầu."
Làm xáo trộn tình hình hiện tại, để họ cứ mù quáng đoán mò a.
"Anh ba à, em đã biết đó là anh."
Diệp Tranh đứng dậy nhìn anh quay trở lại, không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, Tiêu Khôn Hoằng 23 tuổi chuyện gì cũng có thể làm được.
Tiêu Khôn Hoằng đi trở lại phòng bệnh: "Đoán ra rồi, không được nói cho cô ấy biết?"
"Em nói cho chị dâu làm gì, đây không phải là việc riêng của anh sao?"
Vẻ mặt của Diệp Tranh đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Anh ba, đây không phải là phong cách làm việc của anh?"
"Thế phong cách của tôi là gì? An toàn? Lâu dài? Không chấp nhận rủi ro?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!