"Mặc dù tôi không thể nhớ những gì đã xảy ra lúc đó, nhưng cô ta thấp như vậy, sao có thể đánh vào đầu tôi?"
“Lúc ấy bị mất điện, hơn nữa sức khỏe của anh cũng không tốt.”
"Có khối u gây tắc nghẽn trong não của tôi, phải không? Điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến phản xạ có điều kiện của tôi, tôi nghĩ vào lúc đó nhất định còn có người khác cũng ở hiện trường."
Thi Nhân nhìn thấy dáng vẻ một mực không muốn thừa nhận bản thân bị kẻ khác đánh trọng thương của anh, thật là tính khí của người trẻ tuổi mới có.
"OK, em cũng nghĩ vậy. Nhưng trước mắt vẫn chưa tìm thấy bằng chứng nào khác."
"Người phụ nữ không biết tốt xấu gì này, tôi sẽ giải quyết cô ta thay cô, cô yên tâm ở đây, không ai có thể xúc phạm tôi, còn có thể yên ổn thoát ra."
Thi Nhân đi đến cửa chợt dừng lại, nhìn về phía anh, giọng điệu của anh không đúng.
“Này, thế nào cô không tin tưởng tôi?"
“Không phải, em tin anh.”
Thi Nhân suy nghĩ một chút rồi do dự nhìn anh: "Bọn nhỏ thực ra rất lo lắng cho anh, bé thứ ba cứ khóc gọi tên anh trong mơ, nếu sức khỏe anh đã ổn định, em có thể đón bọn nhỏ đến gặp anh được không?"
Bọn trẻ?
Tiêu Khôn Hoằng hơi híp mắt, anh nhớ tới bản thân có ba đứa trẻ sinh ba.
Hai anh trai và một em gái.
Anh đã nhìn thấy bức ảnh của một đứa trẻ trong điện thoại di động của anh, và anh biết rằng đó chính là con trai anh, dáng vẻ trông rất giống anh.
Còn có con gái út mềm mại, dễ thương.
Facebook trên điện thoại của anh vẫn lưu giọng nói của bọn trẻ tự thu gửi cho anh, thật dễ thương, làm lòng anh như muốn nở hoa.
Tâm trạng này không thể diễn tả được.
Khi anh tỉnh dậy và trở thành cha của ba đứa trẻ, cảm giác khi được làm cha thật không thể tả nổi thành lời.
"Nếu anh vẫn chưa sẵn sàng, thì vài ngày sau cũng được."
"Không, con của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Tiêu Khôn Hoằng buột miệng thốt lên, sau đó ngay lập tức hối hận.
Anh thực sự không thích một sinh vật yếu ớt, còn hay khóc lóc như một đứa trẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của anh, Thi Nhân mỉm cười gật đầu: "Được, vậy em đi trước nhé."
Tiêu Khôn Hoằng đứng đó, nhìn lướt qua hình ảnh đứa trẻ trên điện thoại, trong lòng lại trở nên rất vui vẻ.
Anh quay đầu nhìn chằm chằm tấm ảnh để trên bàn, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Được lắm, với người phụ nữ đang ức hiếp vợ tôi, nên xử lý thế nào mới được đây?"
A!
Anh quay đầu lại, nhìn về phía lão Tiêu đang đi vào: "Đem người phụ nữ này mang lại đây cho tôi."
"Ông chủ, anh thực sự muốn làm như vậy sao?"
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mi: "Thế nào, trên địa bàn của tôi, bắt một người cũng không làm được sao?"
“Ý tôi không phải thế, có điều ông chủ mấy năm nay anh làm việc rất kín tiếng, hiếm khi làm những chuyện như vậy.”
"Ồ, vì lợi ích của vợ và con tôi đã rửa tay gác kiếm, phải không?"
Trợ lý Tiêu gật đầu.
Tiêu Khôn Hoằng cười sờ sờ cằm: "Có điều tôi không phải là Tiêu Khôn Hoằng của mười năm sau, Tiêu Khôn Hoằng của mười năm trước chuyện gì cũng có thể làm được. Người phụ nữ dám bắt nạt vợ tôi, xem tôi có đem đầu cô ta vặn xuống không."
Ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng: "Người mà bọn họ đang khiêu khích là Tiêu Khôn Hoằng của mười năm trước."
Một kẻ kiêu ngạo, ngông cuồng và coi thường mọi luật lệ.
Trợ lý Tiêu chịu đựng, cuối cùng vẫn gật đầu: "Tôi sẽ làm cẩn thận."
“Ừm, đừng để lộ khuyết điểm.”
Tiêu Khôn Hoằng quay lại ngồi bên cạnh cửa sổ, bấm vào đoạn video lưu trữ cẩn thận trong điện thoại, chậm rãi xem.
Anh hầu như không lưu gì trên điện thoại di động, tất cả những video và hình ảnh này đều thuộc về gia đình của anh, có thể thấy rằng sau mười mấy năm, anh thật sự rất thích cuộc sống gia đình như hiện tại.
Người anh yêu, những đứa con, đây là những điều anh ao ước từ mười năm trước, nhưng anh không dám hy vọng.
Tiêu Khôn Hoằng của mười năm sau thực sự hạnh phúc.
Đột nhiên, anh thấy ghen tị với chính bản thân của mười năm sau.
Thi Nhân đã trực tiếp đến tập đoàn.
Tập đoàn Quang Viễn hiện đang gặp khủng hoảng vì nhà họ Mạc đã liên hệ với các đối tác khác.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Quang Viễn gần như rơi xuống đáy, hơn nữa còn có người bí mật mua lại cổ phiếu của tập đoàn Quang Viễn, hiển nhiên đây là một chiêu trò chống lại tập đoàn Quang Viễn.
"Hội đồng cổ đông kiên quyết nhất định phải gặp Tiêu Khôn Hoằng."
Thi Nhân nhìn Ngô Hành: "Ngoài chuyện này ra, tôi nghe nói có người muốn đầu tư vào tập đoàn Quang Viễn đúng không?"
Tình hình trước mắt, chuỗi xoay vòng vốn của tập đoàn bị phá vỡ, thái độ của ngân hàng không rõ ràng, Ngô Hành đã nhiều lần đến hỏi và ước tính khoản vay sẽ có vấn đề.
Một khi chuỗi xoay vòng vốn bị phá vỡ, mọi thứ trở nên nghiêm trọng rồi.
"Đúng vậy, Giang Quốc Thành, có lẽ cô nên gặp anh ta."
"Là anh ta, nhà họ Giang thực sự có quan hệ cạnh tranh với nhà họ Mạc, bây giờ mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta với nhà họ Mạc đã thành đối lập rồi, việc nhà họ Giang muốn hợp tác cũng hợp lý."
Thi Nhân nhìn anh: "Anh nghĩ thế nào?"
"Nhà họ Giang cũng không phải dạng tốt đẹp gì, chẳng qua chỉ là lợi dụng lúc chúng ta gặp khó mà cướp đoạt thôi, nếu đồng ý sự đầu tư của họ, tập đoàn Quang Viễn sẽ trở thành vũ khí dùng để đối phó với nhà họ Mạc, và nếu có bị phá sản thì họ sẽ bỏ rơi ngay lập tức."
Ngô Hành không bao giờ đồng ý việc hợp tác với nhà họ Giang.
"Bây giờ anh ấy đã tỉnh lại, tốt hơn hết việc này hãy để anh ấy tự quyết định."
"Anh ấy trước mắt vẫn còn đang trong giai đoạn hồi phục, đợi qua vài ngày nữa đi."
Ngô Hành suy nghĩ một chút: "Vậy chúng ta vẫn là nên thông báo cho mọi người biết việc Tiêu Khôn Hoằng đã tỉnh lại rồi, ổn định một chút tâm trạng của các đối tác. Ngay cả khi Tiêu Khôn Hoằng đã rất lâu không xuất hiện, nhưng những đối tác lâu năm ngay từ lúc thành lập tập đoàn, vẫn chưa chấm dứt hợp tác. Tiêu Khôn Hoằng, anh ấy thật sự rất lợi hại."
“Cũng tốt.”
Tình hình của Tiêu Khôn Hoằng hiện tại cũng không tính là tốt lắm, trước tiết lộ ít tin tức xem phản ứng của mọi người thế nào.
Ngay lập tức triệu tập cuộc họp các cổ đông, cô nhìn một lượt những người có mặt: "Trong thời gian này rất cảm ơn mọi người đã cùng tập đoàn Quang Viễn đồng hành cùng tiến cùng lui, bây giờ tôi có tin vui muốn báo cho mọi người- Tiêu Khôn Hoằng anh ấy đã tỉnh lại rồi."
Anh ấy đã tỉnh rồi.
Cuối cùng thì anh ấy cũng trở lại.
"Giám đốc Tiêu thật sự tỉnh rồi?"
"Anh ấy tỉnh lại khi nào vậy? Cho chúng tôi nhìn xem anh ấy một chút để mọi người yên tâm hơn."
Phòng họp trở nên ồn ào, mọi người bàn tán xôn xao.
Một số người phấn khích, một số nhẹ nhõm, và một số không rõ ý nghĩ thế nào.
Thi Nhân nhìn toàn bộ biểu hiện của những người ngồi ở đây, biết được tin tức Tiêu Khôn Hoằng tỉnh lại, có lẽ không phải ai cũng muốn xem.
"Tôi biết tâm trạng mọi người hào hứng như thế nào, tôi sẽ sắp xếp một cuộc họp video trong vài ngày tới, hôm nay tạm thời dừng ở đây thôi."
Thi Nhân bước ra khỏi phòng họp sau khi thông báo tin tức cho các cổ đông.
Chắc chắn, thông báo về việc Tiêu Khôn Hoằng tỉnh dậy đã làm cho tâm trí của mọi người ổn định trở lại.
Mặc dù tin tức chưa được công bố rộng rãi nhưng nhiều người cũng đã biết. Trong đó bao gồm cả những người đứng ở phía sau.
Cố Văn Trình vô cùng kinh ngạc: "Mạng của tên Tiêu Khôn Hoằng này cũng lớn thật, bị thương nặng như vậy còn có thể tỉnh lại."
Mặc dù lúc đầu hắn không biết ai là người chen vào làm rối loạn tình hình, nhưng cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng cũng bị thương nặng, điều này xem như không phá vỡ kế hoạch của hắn ta.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng sao có thể tỉnh dậy sớm như vậy?
Kế hoạch của hắn ta vẫn chưa được thực hiện, tập đoàn Quang Viễn vẫn luôn không chấp nhận sự đầu tư của nhà họ Giang, không biết là bọn họ đang có mưu tính gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!