Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ - Tiêu Khôn Hoằng - Thi Nhân

Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng rất mất tự nhiên, trái tim anh đập thình thịch hỗn loạn như lên cơn đau tim vậy.

Hơn nữa từ nãy đến giờ, dáng vẻ của người phụ nữ luôn hiện lên trong đầu anh, khiến anh canh cánh trong lòng, trăn trở mãi.

Khi nghĩ đến cô ấy, cả trái tim anh cứ đập cuộn lên như trong máy giặt đang quay vậy.

Hết sức mê mẩn.

"Anh ba, em nói không sai đúng không?"

Tiêu Khôn Hoằng che đầu: "Không thể nào, đây đều là tưởng tượng thôi "

“Em còn lưu lại đoạn video lễ kết hôn của anh và chị ấy đây này, tại hôn lễ, lời thề nguyện của anh ba từng câu đều thực khiến mọi người cảm động, anh còn mấy lần quỳ xuống cầu hôn nữa cơ."

"Đủ rồi, em câm miệng đi, đừng có đem tôi với nam nhân nào đó của mười năm sau nhập lại làm một."

"Nhưng hai người là cùng một người a."

"Tôi tại sao phải ở cùng một bà lão lớn hơn tôi vài tuổi?"

Diệp Tranh nhìn nam nhân cặn bã trước mắt: "Anh nói có lý chút đi, rõ ràng là anh lớn tuổi hơn chị ấy."

Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ một chút, dựa vào tuổi thực hiện tại của anh, quả thực anh mới lớn tuổi hơn.

Nhưng tuổi trong tâm trí anh còn rất trẻ.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn trợ lý Tiêu: "Trước tiên xử lý chuyện của tập đoàn."

Mặc dù không quen người vợ kia, nhưng anh đã quen thuộc với việc của tập đoàn.

Theo anh là một người đàn ông, phải nên nghiêm túc với sự nghiệp của mình.

Sau 10 phút hiểu ra tình hình, Tiêu Khôn Hoằng đen mặt nhìn trợ lý Tiêu: "Tại sao tập đoàn do tôi thành lập ra, tôi hiện tại lại không thể làm chủ?"

Vừa rồi anh muốn làm gì đó, nhưng anh lại bị bảo rằng anh cần nói cho vợ biết và được cô ấy đồng ý.

Vậy chức giám đốc tập đoàn của anh, tính là cái gì?

Trợ lý Tiêu thành thật trả lời: "Theo chỉ định của anh trước khi phẫu thuật, vợ anh sẽ lo mọi việc của tập đoàn cho đến khi cơ thể anh hồi phục."

"Bây giờ tôi tỉnh rồi và sức khỏe cũng rất tốt."

"Anh ba, anh bị mất trí nhớ rồi, ở mức độ đó mà nói, anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."

Tiêu Khôn Hoằng: "..."

Anh có câu MMP và anh muốn nói về nó ngay bây giờ.

Nói đạo lý chút được không, mười năm sau bản thân sẽ trở nên ngu ngốc, não có bệnh sao?

Mọi việc đều do vợ quản lý, anh không sợ bị người phụ nữ này tính kế hết tất cả sao?

Trợ lý Tiêu ra chiêu cuối cùng: "Tôi vẫn còn giữ văn bản ủy quyền mà anh đã ký lúc đầu và đoạn video công chứng, anh có muốn xem không?"

Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

Diệp Tranh nhịn không khỏi vui sướng trong lòng, đây có phải gọi là đáng đời không, đợi đến lúc anh ba khôi phục trí nhớ, không biết anh ấy sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ?

Nhất định là rất đặc sắc!

Thi Nhân mang theo trợ lý đến tập đoàn Quang Viễn.

Suốt đường đi nụ cười vẫn luôn nở trên khuôn mặt của cô ấy, không thể ngừng lại, thật sự quá tốt rồi.

Người trợ lý bên cạnh nói: "Bà chủ, ông chủ bị mất trí nhớ, vừa rồi làm như vậy với cô, không phải là cố ý đâu."

"Tôi biết, không quan trọng. Tôi tha thứ cho Tiêu Khôn Hoằng của 23 tuổi."

Thi Nhân quay đầu lại: "Quay trở lại và tạo một cuốn nhật ký quan sát sự hồi phục cho anh ấy, ghi lại tất cả những lời nói và việc làm của anh ấy cho tôi."

Trợ lý không hiểu ý tứ của cô: "Ví dụ như?"

"Ví dụ, khi vừa mới tỉnh dậy, anh ấy đã gọi tôi là cô kia."

Thi Nhân dựa trên nguyên tắc có thù phải báo.

Mặc dù cô không tính toán so đo với Tiêu Khôn Hoằng, 23 tuổi, nhưng không có nghĩa là cô cũng bỏ qua không tính toán với Tiêu Khôn Hoằng của mười năm sau!

Từng chuyện từng chuyện, cô đều ghi lại hết.

Trợ lý suýt nữa bật cười, sau đó trịnh trọng gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Ôi nhật ký quan sát phục hồi a.

Nó gọi là cuốn nhật ký báo thù thì thích hợp hơn!

Tôi rất hi vọng ông có thể thận trọng trong lời nói và việc làm của mình, bớt đào hố cho bản thân, kẻo sau này khôi phục trí nhớ, lịch sử đen tối không rửa sạch được.

Thi Nhân đến tập đoàn Quang Viễn.

Bên ngoài vẫn có phóng viên muốn phỏng vấn, nhưng Thi Nhân bây giờ không có thời gian để lãng phí ở đây.

Cô trực tiếp đến phòng họp, các cổ đông đều có mặt ở đó.

Sau khi Thi Nhân ngồi xuống, có người lên tiếng: "Bà chủ Tiêu, tình hình hiện tại không khả quan, cổ phiếu đã ngừng giảm. Cô có thể nghĩ ra cách nào không, hay là để chúng tôi gặp ông chủ Tiêu đi."

"Chuyện này tôi sẽ sớm bàn bạc với nhà họ Mạc, đừng quá lo lắng. Về phần Tiêu Khôn Hoằng, thân thể anh ấy còn đang trong quá trình hồi phục, không nên quá mệt nhọc."

"Bà chủ Tiêu, người ta đồn rằng giám đốc Tiêu vẫn luôn hôn mê, chuyện này có đúng không?"

Đối mặt với những câu hỏi chất vấn, Thi Nhân bình tĩnh trả lời: "Anh không nghĩ cảnh này rất quen thuộc sao? Tiêu Khôn Hoằng cũng từng bị thương một lần, và mọi người cũng đang thắc mắc liệu anh ấy có thể tỉnh lại được không. Tôi tin rằng mọi người vẫn còn nhớ hậu quả của lần đó."

Đột nhiên mọi người ngừng bàn tán.

Tất nhiên mọi người đều nhớ sau khi Tiêu Khôn Hoằng tỉnh dậy, Tiêu Vinh đã bị anh tống thẳng vào nhà tù.

Tất cả những người bỏ đá xuống giếng vào thời điểm đó đều không có kết cục tốt đẹp.

Thi Nhân biết rằng lời nhắc nhở của cô có hiệu quả, liền nói tiếp: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì. Cho tôi một tuần, tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."

"Được rồi, bà chủ Tiêu đã nói như vậy, vậy chúng ta sẽ đợi thêm vài này nữa đi."

"Tốt lắm, mọi người đã làm việc vất vả trong thời gian này."

Thi Nhân mỉm cười chào mọi người, rời khỏi phòng họp, tâm trạng của cô khá tốt.

Cô đi tới phòng làm việc, nhìn thấy Ngô Hành đang ngồi trên ghế xử lý công việc: "Như thế nào, còn có thể thích ứng sao?"

Khi cô bận đến sứt đầu mẻ trán, Ngô Hành đã lấy giấy ủy quyền do Tiêu Khôn Hoằng ký và trở thành phó giám đốc, xử lý các vấn đề lớn nhỏ của tập đoàn Quang Viễn.

Vốn dĩ vẫn có một số người không hài lòng.

Một nhân viên bảo vệ trước đây nay đã trở thành phó giám đốc, ai cũng đều cảm thấy không phục.

Nhưng sau khi Ngô Hành đem từng người ra chỉnh đốn dọn dẹp, không còn ai dám trước mặt anh bới móc, trước kia là bảo vệ, giờ đã thực sự trở thành một phó giám đốc vô cùng nghiêm khắc.

"Đó không phải là vấn đề lớn."

Ngô Hành ngẩng đầu nhìn cô: "Tâm trạng tốt như vậy, anh ấy tỉnh rồi sao?"

“Đúng vậy.”

Thi Nhân mỉm cười, rót trà cho Ngô Hành: "Chỉ là có một vấn đề nhỏ về trí nhớ, bên này vẫn cần anh phải tiếp tục xử lý."

Cô nói sơ qua cho anh biết về tình hình hiện tại của Tiêu Khôn Hoằng.

“Mọi việc cứ giao cho tôi.”

Thi Nhân do dự hỏi một câu, "Ban đầu, tại sao Tiêu Khôn Hoằng lại chọn anh?"

"Tôi cũng khá tò mò, nhưng bây giờ cô có thể xem như là tôi rất có năng lực, cho nên Tiêu Khôn Hoằng mới sắp xếp như vậy."

Ngô Hành nhìn cô: "Cô phải tin tưởng vào phán đoán của anh ấy, người đàn ông đó đã đoán trước được rất nhiều chuyện, bây giờ cả tập có thể tiến hành một cách có trật tự rõ ràng, tất cả đều là công lao của anh ấy."

"Tôi hiểu."

Thi Nhân đặt tách trà xuống: "Tôi đi trước đây."

Cô phải trở về xem tình hình của Tiêu Khôn Hoằng.

Tiêu Khôn Hoằng đã mất trí nhớ.

Tiêu Khôn Hoằng 23 tuổi.

Dù thế nào đi nữa, chỉ cần anh vẫn còn sống, cô không có gì muốn đòi hỏi thêm nữa.

Thi Nhân lập tức nhanh chóng quay trở lại bệnh viện.

Cô thật sự rất mệt, vẫn chống đỡ thân thể đi lên tầng thượng tìm Tiêu Khôn Hoằng, kết quả anh không có ở đó, anh bị đẩy đi kiểm tra rồi.

Thi Nhân ngồi trên ghế sô pha và chờ đợi, nhưng vừa nhắm mắt lại thì chìm luôn vào giấc ngủ.

Bên này Tiêu Khôn Hoằng đã hoàn tất kiểm tra, cơ thể mọi thứ vẫn bình thường.

Nhìn thấy hình ảnh bản thân trưởng thành và lạnh lùng của trong gương, anh cảm thấy có chút kỳ lạ, hóa ra đây chính là bản thân anh của mười năm sau.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!