Tiêu Khôn Hoằng trong lòng có chút không thoải mái, anh không muốn để ý tới cô gái này, nhưng khi nghe cô ấy nói chuyện, anh không nỡ từ chối, vì vậy anh đã vô thức trả lời câu hỏi của cô.
Anh cảm thấy có chút mất mặt.
Em tìm đâu ra cô diễn viên này vậy?
Diệp Tranh thở dài nói: "Anh ba à, em đã nói rất rõ ràng với anh rằng hiện tại là năm 2021, không phải năm 2011. Anh thực sự bị mất trí nhớ."
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mi, nhìn mọi người đang diễn kịch.
Anh hoàn toàn không tin điều này chút nào.
Sau nửa tiếng, bác sĩ vào kiểm tra kỹ lưỡng toàn diện, rồi ra bên ngoài.
Sau đó, trước mặt Tiêu Khôn Hoằng, anh ta nói, "Bà chủ Tiêu, giám đốc Tiêu có lẽ đã mất một đoạn ký ức vì chấn thương tạo thành sau phẫu thuật, nhưng về sức khỏe không có vấn đề gì lớn."
"Vậy thì khi nào anh ấy sẽ khôi phục trí nhớ?"
"Điều này không thể nói chính xác được, đưa anh ấy đi xem những nơi anh ấy quen thuộc trước đây, anh có thể rất nhanh sẽ nhớ ra."
Bác sĩ đi ra.
Toàn phòng bệnh lại tiến vào trạng thái yên tĩnh.
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng xa lạ trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì, anh ấy thật sự mất trí nhớ?
Hoàn toàn không nhớ gì về cô?
Tâm trạng của Thi Nhân trở nên rất phức tạp.
Tiêu Khôn Hoằng cau mày nói: "Đưa máy tính cho tôi."
Trợ lý Tiêu đưa cho anh máy tính và điện thoại di động anh đã sử dụng trước đó.
Diệp Tranh bên cạnh nói: "Anh ba, nếu anh không tin, anh cứ việc tìm kiếm tập đoàn do anh thành lập, tất cả những ý định ban đầu của anh, đều trở thành hiện thực rồi."
“Câm miệng.”
Tiêu Khôn Hoằng giọng điệu có chút không tốt, hắn đen mặt âm thầm tự tìm kiếm thông tin.
Hắn chỉ cho rằng Diệp Tranh cố ý nói đùa hắn, sau đó tự hắn chấn động, sao có thể nằm một chút tỉnh lại đã là mười năm sau rồi?
Đặt ai vào trường hợp này cũng đều khó có thể tin được.
Trái tim người đàn ông bình lặng, ngón tay mảnh khảnh lướt trên bàn phím, tìm kiếm: chẳng hạn, bây giờ là bao nhiêu năm.
Trái tim người đàn ông tĩnh lặng, ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, tìm kiếm: chẳng hạn, bây giờ là năm bao nhiêu.
Còn có, tên của anh, tiếp theo đó là một loạt các lời giới thiệu.
Còn có tình cảnh hiện tại của nhà họ Tiêu, khi nhìn thấy tin tức ông cụ Tiêu đã qua đời, Tiêu Vinh cũng đã chết, cuối cùng anh cũng dừng lại.
Đôi mắt anh đen như mực, chứa đầy suy tư.
Anh cho rằng đây chỉ là một trò đùa, nhưng anh không ngờ đó là sự thật?
Khi anh tỉnh lại, thật ra đã là mười năm sau?
Điều này là quá vô lý.
"Anh ba à, trong máy tính của anh chắc có video về buổi lễ kết hôn của anh lúc trước, ảnh chụp nữa, trên mạng cũng có rất nhiều ảnh, anh chỉ cần tìm kiếm là có thể biết được. Chị ấy thật sự là vợ anh, chị ấy còn sinh cho anh ba đứa con."
Tiêu Khôn Hoằng tắt máy tính, cả người héo rũ.
Khuôn mặt của anh ta trở nên tái nhợt, không còn chút máu, nhưng bây giờ sắc mặt trông càng tệ hơn.
Bất kể ai sau khi tỉnh dậy, đã là mười năm sau, phát hiện bản thân đã có vợ con, công ty cũng được thành lập phát triển, trong một lúc anh không thể tiếp thu toàn bộ chuyện này được.
Thi Nhân cuối cùng cũng gật đầu: "Anh cứ nghỉ ngơi thật tốt."
Cô biết bây giờ Tiêu Khôn Hoằng nhất định vô cùng bối rối, chỉ cần anh tỉnh lại, mọi chuyện đều không là gì cả.
"Trợ lý Tiêu, anh ở lại."
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên lên tiếng, chỉ gọi trợ lý Tiêu ở lại.
Diệp Tranh bước ra ngoài, anh ngẩn người nhìn Thi Nhân không biết nên khóc hay nên cười: "Chị dâu, chị đừng buồn, anh ba mất trí nhớ rồi. Anh ấy mười năm trước, chính là tính tình như vậy, người chê chó ghét a."
"Chị thực sự rất hạnh phúc, chỉ cần anh ấy còn sống, so với bất cứ điều gì đều tốt hơn."
"Nhưng anh ấy mất trí nhớ, không còn nhớ chị nữa. Theo tính khí trước đây của anh ấy, anh ấy có thể khiến chị đau lòng."
Diệp Tranh nghĩ tới giọng điệu vừa rồi của Tiêu Khôn Hoằng, liền biết anh ấy sẽ làm gì.
Tiêu Khôn Hoằng trước đây là người bất kể thân tình.
"Đúng vậy, anh ấy hiện tại quả thực đánh mất ký ức trong mười năm, cũng không nhớ tới chị cùng bọn trẻ."
Thi Nhân dừng lại: "Nhưng như vậy thì sao, tương lai anh ấy sẽ yêu chị."
Diệp Tranh sững sờ, người con gái trước mặt mỉm cười, trong mắt tràn đầy hi vọng.
Dường như không có gì là khó khăn trước mặt cô.
Thi Nhân cười nói: "Người tỉnh lại trong phòng kia là chồng chị, vậy là đủ rồi. Hơn nữa, chị rất vui khi gặp được anh ấy lúc 23 tuổi".
"Đây là loại tình yêu thần tiên nào a."
Diệp Tranh che mặt: "Sau khi anh ba khôi phục trí nhớ, em nhất định phải nói cho anh ấy biết chuyện này."
Quá cảm động rồi!
Bên trong phòng bệnh, không khí khá lúng túng.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn trợ lý Tiêu trước mặt: "Xem ra cuộc sống sung túc làm cho anh dần trở nên béo hơn rồi."
"Tất cả đều nhờ ông chủ có đãi ngộ tốt."
"Để tôi nói cho anh biết, tôi lúc đầu yêu cầu anh đi theo tôi, tôi sẽ dẫn anh tới đỉnh cao của danh vọng, hiện tại qua mười năm đã đạt được rồi."
Trợ lý Tiêu hài lòng gật đầu: "Đúng vậy, anh đã làm được."
Tiêu Khôn Hoằng tâm trạng vô cùng phức tạp, ngẩng đầu nhìn thấy người phụ nữ đứng ngoài cửa, trái tim như muốn bay đi, anh cố kiềm chế bản thân, thu hồi ánh mắt: "Tôi hỏi anh, người phụ nữ bên ngoài kia thật sự là người vợ tương lai của tôi?"
"Khụ khụ, ông chủ, cách xưng hô của anh không được lịch sự cho lắm."
“Lẽ nào tôi nói sai rồi sao?”
"Theo sự thật mà nói, bà chủ nhỏ hơn anh rất nhiều tuổi, theo tâm lý hiện tại của anh mà tính cũng chỉ lớn hơn hai tuổi."
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: "Ý của anh là tôi trâu già mà gặm cỏ non?"
Trợ lý Tiêu sờ sờ mũi: "Đại khái ý chính cũng không khác mấy."
Lần này đến lượt Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy chán nản.
Mười năm sau, khiến anh có cảm giác trở tay không kịp!
"Tôi thích những người phụ nữ xinh đẹp có thân hình nóng bỏng, làm sao tôi có thể thích một người nhạt nhẽo như nước giống cô ấy?"
Trợ lý Tiêu rất nghiêm túc: "Ông chủ anh từng trả lời phỏng vấn công khai với giới truyền thông và nói rằng anh thích phụ nữ như vợ mình".
"Không, đó không phải là tôi."
Tiêu Khôn Hoằng che mặt, không muốn thừa nhận hiện thực.
Một người đàn ông kiêu ngạo và tự phụ sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình lại kết hôn với kiểu phụ nữ ngọt như này.
Không lâu sau, Diệp Tranh mở cửa bước vào.
Tiêu Khôn Hoằng vô thức nhìn về phía sau, Diệp Tranh nhìn thấy nói: "Đừng nhìn nữa, vợ của anh đã vội vàng tới tập đoàn xử lý mọi việc, anh hãy mau khỏe lại đi. Trong khoảng thời gian này, vợ anh rất mệt, vừa bận chăm sóc anh, vừa lo lắng chuyện của tập đoàn. "
"Rõ ràng cũng không phải là tôi bảo cô ấy đi. Lẽ nào tôi đã cưới một người phụ nữ mạnh mẽ sao?"
Anh làm sao có thể nói lấy vợ vì tình yêu, nhất định là hôn nhân thương mại thôi.
Diệp Tranh: "Vợ anh là nhà thiết kế, em còn nhớ rõ có người nào đó chết sống không chịu để vợ ra ngoài thành lập văn phòng riêng. Vậy anh ba, hóa ra anh vẫn còn muốn cưới một phụ nữ mạnh mẽ sao?"
"Đàn ông mạnh mẽ là đủ rồi, người phụ nữ của tôi có thể dựa vào tôi, không cần mệt mỏi như vậy."
Ý anh không phải vậy.
Tiêu Khôn Hoằng thu hồi ánh mắt trước mặt, nhớ tới tin tức vừa rồi tìm kiếm, anh phát hiện tình huống hiện tại của tập đoàn không ổn lắm.
Anh sắc mặt lạnh lùng nói: "cái người của tập đoàn nhà họ Mạc kia, anh ta muốn làm gì?"
"Anh ba, để em nói chi tiết cho anh nghe, vợ của anh..."
"Dừng lại, có thể đừng nhắc tới hai chữ vợ tôi được không?"
"Ồ vâng, bà xã của anh, chị ấy..."
"Em có thể sử dụng tên của cô ấy để thay thế?"
Tiêu Khôn Hoằng nổi da gà khắp người khi nghe gọi cái gì mà vợ của anh, bà xã của anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!