Cuộc họp định kỳ của Tập đoàn Quang Viễn.
Lần này Mạc Đông Lăng đích thân tới cuộc họp, Thi Nhân cũng phải từ bệnh viện chạy qua.
Tất cả mọi người thực sự không có tâm tình gì.
Sau cùng, tại lễ trao giải quốc tế Bạch Hoa, cô chủ Tiêu đích thân lên sân khấu để tố cáo cô chủ nhà họ Mạc đã ăn cắp tác phẩm của cô ấy, và hai nhà họ Mạc và nhà họ Tiêu trở mặt mất hết hòa khí.
Giờ cả nhà họ Mạc và người tổ chức sự kiện đều bận sứt đầu mẻ trán.
Tuy nhiên, bên phía tập đoàn cũng có những thảo luận, nếu thực sự bất hòa với nhà họ Mạc, thì việc hợp tác trong tương lai sẽ ra sao?
Lần này Mạc Đông Lăng đích thân ra mặt, mọi người đều rất coi trọng.
Thi Nhân nét mặt như thường xuất hiện tại tập đoàn, theo sau là thư ký và cả trợ lý Tiêu, cô bước vào văn phòng trên tầng thượng, nhìn thấy chiếc ghế dựa trống, cô có chút choáng váng.
Trước đây mỗi lần đến đây, cô đều thấy anh ấy ngồi trên ghế.
Đột nhiên, cô vẫn có chút không quen.
"Bà chủ, giám đốc Mạc đang lên bằng thang máy."
“Tôi biết rồi.”
Thi Nhân hít một hơi thật sâu, tươi cười bước ra khỏi văn phòng, nhìn người đàn ông đi ra từ thang máy, cô mỉm cười vươn tay: "Hoan nghênh anh Mạc." "Khách sáo rồi, bà chủ Tiêu."
Hai người khách sáo bắt tay nhau.
Thi Nhân đưa anh đến phòng họp: "Tôi không ngờ giám đốc Mạc sẽ đích thân đến dự cuộc họp thường kỳ này, tôi còn nghĩ rằng những ngày này giám đốc Mạc hẳn rất bận."
"Không dễ gì ở đây, đến một chuyến xem tình hình, có bận đi nữa thì công việc cũng rất quan trọng".
Mạc Đông Lăng giả vờ không hiểu ý của cô.
Thi Nhân ngồi vào vị trí của Tiêu Khôn Hoằng, nhìn những người có mặt: "Giám đốc Mạc đã đến rồi chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi, mọi việc cứ làm như bình thường."
Phòng họp rất yên tĩnh.
Cuộc họp diễn ra vô cùng suôn sẻ, không có bất cứ vấn đề gì.
Thi Nhân nhìn Mạc Đông Lăng: "Giám đốc Mạc có muốn phát biểu gì thêm không?"
"Ta không có gì để nói, hợp tác vui vẻ."
Mạc Đông Lăng đứng dậy nhìn Thi Nhân: "Bà chủ Tiêu, tôi muốn nói riêng vài lời với cô."
“Cầu còn không được.”
Thi Nhân đến phòng làm việc của Tiêu Khôn Hoằng, bảo thư ký đi rót nước: "Giám đốc Mạc muốn nói điều gì?"
"Tôi đã điều tra những gì cô nói với tôi trước đó, nhưng tiếc là tôi không phát hiện ra, ngoài việc ngoại hình giống nhau ra thì không có điều gì đáng nghi ngờ nữa. Trên thế giới này, có hai người dáng vẻ giống hệt nhau, tuy rằng điều đó thật kỳ lạ, nhưng cũng không phải là điều không thể xảy ra."
“Ồ, thật vậy sao?”
Thi Nhân cười: "Xem ra anh Mạc đối với em gái đột nhiên xuất hiện này, cũng có sự nghi ngờ a."
Vẻ mặt Mạc Đông Lăng sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười.
Cô ấy là đang tự chế giễu chính mình.
Quả nhiên, so với lúc trước Thi Nhân đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Mặc dù loại trưởng thành đau đớn này, anh không muốn nhìn thấy chút nào.
Nhưng để tìm ra người đứng phía sau, tất cả đều phải tiến về phía trước. "Tình trạng sức khỏe của anh Tiêu thế nào rồi?"
"Rất ổn định, anh không cần bận tâm."
"Nếu đã ổn định, tại sao anh ấy mãi vẫn chưa tỉnh dậy."
Vẻ mặt của Thi Nhân trở nên lạnh lùng hơn: "Giám đốc Mạc, anh quá quan tâm đến chồng tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Rốt cuộc thì tên hung thủ vẫn còn ung dung bên ngoài, không phải sao? Giám đốc Mạc anh từng nói anh sẽ cho tôi một lời giải thích, thời gian qua cũng đủ lâu rồi, lời giải thích của anh thì sao?"
"Sự việc lần này Mạc Mỹ Đình thật sự không biết gì cả, là Mạc Tử Hàn tự ý hoán đổi tác phẩm của cô. Về vấn đề này tôi đã trừng phạt Tử Hàn rồi."
Ha ha!
Thi Nhân đặt tách trà xuống: "Giám đốc Mạc, anh biết tôi không phải nói về chuyện đó, mà là về Mạc Mỹ Đình, cô ta đã đâm bị thương chồng tôi. Anh đừng thoái thác cho qua tránh nặng tìm nhẹ."
Sau một lúc, Mạc Đông Lăng nói: "Chỉ cần cô đồng ý hòa giải, bà chủ Tiêu cô có thể đưa ra yêu cầu cho tôi."
"Tôi muốn Mạc Mỹ Đình phải vào tù và trả giá cho những gì cô ta đã làm! Cô ta thì ung dung bên ngoài, trong khi chồng tôi vẫn đang nằm trên giường bệnh, và tôi không biết khi nào anh ấy có thể tỉnh lại!"
Thi Nhân hai mắt đỏ lên, nhìn người trước mặt: "Tôi không chấp nhận hòa giải."
"Nếu đã như vậy thì không có gì để bàn tiếp nữa?"
" Giám đốc Mạc, ăn cắp tác phẩm chỉ là lời cảnh cáo của tôi. Anh không thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ bị bức ép có thể vì chồng con mà làm những điều điên rồ đến mức nào đâu!"
Thi Nhân lùi lại vài bước và lau nước mắt: "Tôi xin lỗi, tôi hơi quá lời rồi."
Mạc Đông Lăng đưa khăn giấy cho cô: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng cô ấy là người nhà họ Mạc, và tôi sẽ luôn bảo vệ cô ấy."
"Được rồi, vậy thì cuộc đàm phán hôm nay sẽ kết thúc ở đây."
Thi Nhân quay đầu nhìn anh: "Trợ lý, tiễn khách."
Mạc Đông Lăng siết chặt tay lại bóp khăn giấy rời khỏi phòng làm việc, lúc nãy anh thực rất muốn nói với cô, nhưng cuối cùng đã kìm lại được.
Anh bước vào thang máy và nói với những người bên cạnh: "Hãy dạy cho tập đoàn Quang Viễn một bài học, nếu không cuộc đàm phán này sẽ không thành công."
"Vâng thưa giám đốc."
Mạc Đông Lăng nhìn hình ảnh phản chiếu trong thang máy, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Thi Nhân, anh rất vui vì thấy em mạnh mẽ đến vậy.
Nhẫn thêm chút nữa, đợi những người ở phía sau xuất hiện.
Sau khi Thi Nhân tiễn Mạc Đông Lăng đi, cô bối rối ngồi trên ghế sofa.
Cô ôm chặt mặt: "Có phải tôi đã chọc giận Mạc Đông Lăng không? Em xin lỗi anh Tiêu, chỉ là em không nhịn được."
"Bà chủ, cô đã làm rất tốt. Mạc Đông Lăng không phải là một người đơn giản. Có lẽ việc cô làm lúc nãy có thể kiểm tra điểm mấu chốt của Mạc Đông Lăng."
Thi Nhân hít một hơi thật sâu.
Cô biết mình không thể chọc giận Mạc Đông Lăng vào lúc này, Tiêu Khôn Hoằng còn chưa tỉnh, tập đoàn Quang Viễn cũng không có khả năng trả cái giá lớn như vậy.
"Tiếp theo, Mạc Đông Lăng có thể sẽ ra tay với tập đoàn, sau đó tôi sẽ cùng nhà họ Mạc giảng hòa."
Trợ lý Tiêu ngạc nhiên nói: "Bà chủ, cô thật sự muốn hòa giải sao? Đây là Việt Nam. Nếu chúng ta dốc hết toàn lực ứng phó, bọn họ sẽ không dễ dàng giải quyết chuyện này như vậy."
"Tôi biết, nhưng hòa giải chỉ là đóng giả thôi. Chúng ta cần câu giờ đợi Tiêu Khôn Hoằng, chỉ cần anh ấy tỉnh lại, những chuyện này sẽ không thành vấn đề."
Khi trợ lý Tiêu nghe những lời cuối cùng, tâm trạng rất tệ.
Cho đến nay, bà chủ vẫn không biết tình hình thực sự của ông chủ, không hề lạc quan như cô ấy nghĩ.
Thi Nhân nhìn trợ lý Tiêu: "Người tổ chức sự kiện đã sắp xếp xong chưa? Tôi sẽ ném quả bom khói thứ hai để thu hút sự chú ý của mọi người."
"Đã sắp xếp xong rồi, chỉ cần đợi nhà họ Mạc ra tay."
Thi Nhân gật đầu, cô rời khỏi tập đoàn và đến thẳng bệnh viện.
Thi Nhân vẫn chưa thực sự bình tĩnh cho đến khi nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, cô phải thật mạnh mẽ trước khi anh tỉnh dậy.
Tiêu Khôn Hoằng, em sẽ đợi anh.
Anh có biết không?
Thi Nhân nắm lấy tay anh: "Anh nói sẽ ở bên em cả đời, bảo vệ em cả đời. Giờ em bị ức hiếp mà anh lại nằm đây bất động."
Cô lau nước mắt, vừa định rời khỏi thì phát hiện có người đang nắm tay cô.
Mặc dù cường độ nhỏ nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Thi Nhân ngạc nhiên nhìn bàn tay của anh , cô phát hiện thấy các ngón tay của Tiêu Khôn Hoằng đã cử động vài lần.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!