Mạc Mỹ Đình nắm chặt chân ông cụ Mạc, khóc vật vã, nước mắt nước mũi ướt nhòe cả mặt.
Cô thực sự không thể để mất thân phận này.
"Anh cả, tất cả chuyện này không liên quan gì đến em ấy, tất cả đều do em tự ý sắp xếp, anh muốn trách cứ trách em, Mạc Mỹ Đình em ấy hoàn toàn không biết gì cả."
Mạc Tử Hàn đứng lên: "Anh cả, ông nội, tất cả những chuyện này không liên quan gì đến em ấy."
"Thằng khốn này, con là anh hai mà thế này à? Con tại sao phải làm thế này?"
"Xin lỗi ông nội, con thấy Mạc Mỹ Đình sắp thua cuộc thi, con thực sự không cam lòng, nên đã nhờ người dùng chút thủ đoạn, thực ra, sự chênh lệch xếp hạng giữa Mỹ Đình và Thi Nhân không lớn. Nên con nghĩ rằng sẽ không ai phát hiện ra được, không ngờ vẫn là bị Thi Nhân phát hiện ra."
Mạc Tử Hàn cúi đầu: "Muốn trách thì cứ trách con, Mạc Mỹ Đình em ấy cái gì cũng không biết."
"Cái quái gì đang xảy ra vậy? Mạc Mỹ Đình con nói xem."
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Mạc Mỹ Đình, cô chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên: "Con cũng vừa mới biết được anh hai đã làm chuyện này, anh ấy cũng là vì lo cho con."
Mạc Đông Lăng che mặt.
Ông cụ Mạc tức giận: "Tử Hàn à, con cho rằng con làm thế này là đang giúp em gái sao? Con chính là hại con bé, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tương lai Mỹ Đình làm sao kế thừa nghề điêu khắc của nhà họ Mạc, vết nhơ này sẽ theo con bé suốt đời."
Khuôn mặt của Mạc Mỹ Đình trắng bệch đi.
Cô không hề nghĩ nó sẽ nghiêm trọng như vậy?
Phải làm sao, nếu chuyện này xảy ra, cô phải giải thích với ông chủ như thế nào?
Mạc Mỹ Đình ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa: "Ông nội, anh cả, cầu xin hai người nhất định phải giúp con, con thật sự không biết sẽ trở thành như thế này."
"Anh cả, anh chỉ cần đẩy hết mọi việc lên em, như vậy có thể cứu được em họ."
Mạc Đông Lăng giơ tay tát Mạc Tử Hàn.
Cả căn phòng lặng im.
Mạc Mỹ Đình muốn nói giúp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Mạc Đông Lăng, cô không dám nói lời nào.
"Hai người các em, làm anh quá thất vọng."
Mạc Đông Lăng rất ít khi tức giận, dù sao với quyền thế của anh trong nhà họ Mạc, có lúc ngay cả ông cụ Mạc cũng phải nhượng bộ.
Anh ấy không cần phải tức giận, những gì anh ấy nói chính là quy luật.
Mạc Đông Lăng nhìn chằm chằm Mạc Mỹ Đình: "Tay nghề không bằng người ta, thật mất mặt."
Mạc Mỹ Đình mặt tái mét, nhưng cô vẫn không dám nói gì.
Cuối cùng, Mạc Đông Lăng nhìn về phía Mạc Tử Hàn: "Em lo chăm sóc tốt cho ông nội, anh sẽ giải quyết việc này, hai em tốt hơn hết là không nên làm ra hành động thiếu suy nghĩ nữa, nếu không cả hai đều sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Mạc."
Nói xong, Mạc Đông Lăng bước thẳng ra ngoài.
Mạc Mỹ Đình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật sự quá đáng sợ.
"Đứng dậy cả đi, cứ quỳ thế này còn ra thể thống gì nữa?"
Sau đó ông cụ Mạc mới nói: "Hai người lần này thật sự rất quá đáng. Nếu như vừa rồi ông không làm như vậy, anh cả của hai con nhất định sẽ đuổi cả hai đứa ra khỏi nhà họ Mạc, tính tình của Đông Lăng hai con cũng đã biết, nó xem trọng nhất chính là danh tiếng của nhà họ Mạc"
"Ông nội, con xin lỗi."
Mạc Mỹ Đình cúi đầu nhận lỗi, lúc này hy vọng duy nhất chính là ông cụ Mạc.
Cái tát vừa rồi của Mạc Đông Lăng khiến cô nhận ra nhà họ Mạc là do Mạc Đông Lăng làm chủ, anh là người có tiếng nói nhất trong nhà.
"Con à, chuyện này ông cũng không thể trách con, chỉ trách anh hai con tự ý làm chủ, gây ra chuyện này, con là người mới vào nghề, nếu có thua cuộc thi này cũng không vấn đề gì, nhưng làm người phải rõ ràng trong sạch mới được."
Mạc Mỹ Đình lộ ra vẻ khó xử: "Anh hai cũng chỉ là quan tâm đến con."
May mắn thay, có Mạc Tử Hàn làm vật thế tội cho cô.
Nếu không, lần này ông cụ Mạc nhất định sẽ rất thất vọng về cô.
Một khi đã đánh mất lòng tin của ông cụ, cô thật sự sẽ rất chật vật, làm gì cũng khó.
Cô thực không ngờ chỉ một sai lầm nhỏ có thể khiến Mạc Đông Lăng tức giận đến vậy, suýt chút còn muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Mạc.
Cô không muốn bị đuổi.
Cho dù cô có chết cũng phải chết ở nhà họ Mạc, nếu rơi vào tay ông chủ, cô thật sự sẽ sống không bằng chết.
Mạc Mỹ Đình cụp mắt xuống, sự hận thù thoáng qua trong mắt cô: Thi Nhân, chuyện giữa cô và tôi chưa xong đâu.
Đồ điên này.
Thi Nhân vẫn ngồi đợi ở phòng nghỉ, chưa hề rời đi.
Nhìn thấy những dòng tiêu đề trên điện thoại, cô lộ ra vẻ tự hào, lần này hãy cùng xem nhà họ Mạc giải thích như thế nào.
Người trợ lý đứng bên cạnh: "Mọi chuyện đã sắp xếp xong, cái tiêu đề nhà họ Mạc nhất định sẽ không bị gỡ bỏ."
“Ừm, làm tốt lắm.”
Thi Nhân rót cho mình một tách trà nóng, nhấp một ngụm, nhà họ Mạc cũng nên xuất hiện rồi.
Anh trợ lý bên cạnh nhìn cô, bỗng nhiên anh có cảm giác nhìn cô chủ mà ảo giác như đang nhìn thấy ông chủ.
Có loại phong thái mưu lược, chỉ điểm nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Lần này, sự sắp đặt của cô chủ quả thực nằm ngoài dự đoán của họ.
Chẳng bao lâu sau thì nhà họ Mạc đến.
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Đông Lăng xuất hiện một mình, cô không khỏi ngạc nhiên, liếc nhìn ghế đối diện: "Mời ngồi."
“Thi Nhân, chuyện lần này thật sự xin lỗi cô.”
"Anh Mạc, xin hãy gọi tôi là cô Tiêu, chúng ta không thân thuộc đến mức gọi thẳng tên như vậy."
Mạc Đông Lăng bất lực nói: "Cô giận tôi."
"Anh Mạc, tôi chỉ nghĩ xưng hô thế này thích hợp hơn thôi, anh nghĩ thế nào?"
Mạc Đông Lăng gật đầu, "Chuyện lần này cô Tiêu định làm thế nào?"
"Có nợ phải trả, đây là chuyện hết sức bình thường, Mạc Mỹ Đình lén lút ăn cắp và đánh tráo tác phẩm của tôi để lấy giải thưởng, hành vi vô liêm sỉ như vậy đương nhiên phải bị vạch trần. Thế nào, anh Mạc anh có ý kiến gì về việc này?"
"Đương nhiên là không, có điều làm như vậy sẽ không có lợi cho hai nhà chúng ta. Dù sao hiện nay hai nhà chúng ta cũng là xí nghiệp lớn có mối giao thương qua lại, nếu nhà họ Mạc xảy ra vấn đề gì, tổn thất của tập đoàn Quang Viễn nhất định còn lớn hơn gấp mấy lần."
Thi Nhân chậm rãi khép hai tay lại: "Ý của anh là?"
"Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô Tiêu, bây giờ Tiêu Khôn Hoằng vẫn chưa tỉnh lại, nếu có chuyện gì xảy ra nữa, tập đoàn Quang Viễn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm."
"Anh đang uy hiếp tôi?"
Thi Nhân chậm rãi siết chặt nắm tay, Mạc Đông Lăng thực sự cư nhiên dám đem tập đoàn Quang Viễn và cả Tiêu Khôn Hoằng uy hiếp cô.
Một lúc sau, cô nhấp ngụm trà, nói : "Anh Mạc nói không sai. Vậy anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"
"Phương án giải quyết cụ thể, tôi sẽ nói với cô sau, nhất định là phương pháp tối ưu nhất giảm thiểu thiệt hại cho cả hai bên."
Nhìn thấy Mạc Đông Lăng chuẩn bị rời đi, Thi Nhân đứng dậy: "Anh vẫn muốn bao che cho Mạc Mỹ Đình?"
Mạc Đông Lăng không khỏi quay đầu nhìn lại: "Dù thế nào em ấy vẫn là người nhà họ Mạc, chỉ là nhà họ Mạc đã không dạy dỗ em ấy tốt."
"Người nhà họ Mạc? Anh Mạc có chắc chắn rằng Mạc Mỹ Đình chính là cô em gái mà các anh đang tìm kiếm không?"
Nét mặt Mạc Đông Lăng lóe lên vẻ kỳ lạ, chẳng lẽ cô ấy đã biết chuyện gì rồi?
Không thể nào, làm sao cô ấy biết được.
Mạc Đông Lăng ngoảnh đầu nhìn lại cô: "Ý của cô là gì?"
"Tôi tìm được một số thông tin ở đây, có lẽ anh Mạc sẽ quan tâm?"
Thi Nhân yêu cầu trợ lý đưa tập tài liệu cho mình: "Mạc Mỹ Đình rất giống một người, lẽ nào anh không nghi ngờ cô ta là giả mạo sao?"
Mạc Đông Lăng bình tĩnh mở tài liệu ra xem thử, bên trong là ảnh chụp so sánh Mạc Mỹ Đình và Bạch Mỹ Đình, cùng với một số thông tin khác.
Những thứ này anh đều đã điều tra rồi.
Nhưng không ngờ, cô ấy cũng đang điều tra.
Đúng là một cô gái ngốc nghếch, cô muốn dùng chuyện này để kích động mối quan hệ của nhà họ Mạc đối với Mạc Mỹ Đình sao?
"Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này."
Mạc Đông Lăng cầm tập tài liệu, sau đó rời đi.
Thi Nhân luôn cảm thấy thái độ của Mạc Đông Lăng có chút kỳ lạ, giống như đã biết chuyện này từ lâu.
Lẽ nào bọn họ không phải cùng một người?
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng nói có điểm đáng ngờ, vậy chắc chắn là có vấn đề.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!