Bệnh viện, phòng chăm sóc đặc biệt.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào, soi sáng toàn bộ căn phòng.
Thi Nhân ở bệnh viện bồi Tiêu Khôn Hoằng đang nằm ngủ, cô tự tay lau người cho anh. Trong khoảng thời gian này, cô đã học được rất nhiều từ các y tá.
Tất cả mọi thứ cô đều đích thân làm.
Cô biết Tiêu Khôn Hoằng không thích người khác động vào cơ thể mình.
"Hôm nay nhà trẻ tổ chức đại hội thể thao, bé thứ nhất và bé thứ hai đều giành được hạng nhất, bé thứ ba không giành được thứ hạng nào, về nhà khóc rất lâu."
Thi Nhân mỗi ngày đều sẽ cùng anh nói chuyện, kể cho anh nghe những chuyện xảy ra gần đây.
Chỉ vào thời điểm này trong ngày, cô mới an tĩnh lại.
Trước đây, cô dành thời gian cho các tác phẩm điêu khắc, khiến cho bản thân bận rộn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ tác phẩm đã gửi đi rồi, cô lại cảm thấy mình nhàn đến phát sợ.
Chuyện gì cũng làm không xong, tâm trí cứ lơ đãng không tập trung.
Cốc cốc cốc, có người gõ gõ cửa kính.
Thi Nhân nhìn thấy trợ lý và Diệp Tranh đã đến rồi , cô xoay người nắm lấy tay Tiêu Khôn Hoằng nói khẽ: "Ngày mai em lại đến thăm anh."
Cô rời khỏi phòng, nhìn hai người: "Có chuyện gì vậy?"
Trợ lý nói: "Cuộc thi Quốc tế Bạch Hoa bắt đầu chấm điểm rồi, điểm số của cô và Mạc Mỹ Đình tương đương nhau, khoảng cách rất sát sao."
"Tôi biết, nhưng Mạc Mỹ Đình chắc chắn sẽ thua."
Thi Nhân rất chắc chắn, vì vậy cô không lo lắng về điều đó.
Cô nhìn Diệp Tranh: "Còn em, có chuyện gì vậy?"
"Em chỉ là qua xem thử, mấy ngày nay ở tập đoàn làm việc, cảm thấy trước đây anh ba thật lợi hại, phải xử lý nhiều công việc như vậy."
Tiêu Khôn Hoằng vẫn chưa được xuất viện, chuyện bên tập đoàn tạm thời không có vấn đề gì.
Có điều, nếu Tiêu Khôn Hoằng mãi vẫn không lộ diện, thì tập đoàn không nói chắc được, Diệp Tranh cũng đang học cách làm việc trong tập đoàn, muốn giúp anh ấy một tay.
Thi Nhân gượng cười: "Chị biết rồi, vậy phải làm phiền em rồi."
“Làm phiền gì chứ, chị ở bệnh viện chăm sóc anh ba là được rồi, có chị ở đây, anh ấy mới mau chóng tỉnh lại.”
"Chị biết rồi."
Thi Nhân ngoái đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng, cô hiện giờ thực sự không còn tâm trí nào để giải quyết công việc của tập đoàn.
Mọi ý nghĩ của cô đều đặt hết lên người Tiêu Khôn Hoằng.
Ba ngày sau, kết quả của cuộc thi quốc tế Bạch Hoa được công bố.
Sau khi xem danh sách, Thi Nhân nhìn tên Mạc Mỹ Đình một cách hoài nghi: "Làm sao có chuyện này được?."
Cô không thể nào thua.
Làm thế nào mà Mạc Mỹ Đình có thể thắng?
Khi Mạc Tử Tây nhìn thấy danh sách này, cũng cảm thấy khó mà tin được: "Nữ thần, kết quả này phải chăng có vấn đề, em sẽ đi hỏi ban tổ chức."
Thi Nhân chỉ nhìn vào danh sách và không nói gì.
Cô cũng cảm thấy có vấn đề.
Nhưng vấn đề rốt cuộc là ở chỗ nào?
Ban tổ chức cũng giải thích rằng đây là kết quả cuối cùng sau nhiều lần cân nhắc kỹ càng, nếu không hài lòng với kết quả, mọi người có thể đưa tác phẩm công bố lên cho mọi người giám sát.
Hành động bên phía ban tổ chức cũng rất nhanh, có lẽ cũng sợ làm mất lòng Thi Nhân.
Xét cho cùng, ở nước A, Tập đoàn Quang Viên là không thể đắc tội, quan hệ hợp tác hữu nghị là quan trọng nhất.
Có điều khi xem ảnh các tác phẩm được công bố, Thi Nhân cảm thấy cuộc thi này đúng là Ngọa hổ tàng long, có người thực sự rất xuất sắc, cô vô cùng ngưỡng mộ khâm phục họ.
Nhưng cuối cùng, khi nhìn đến những bức ảnh chụp tác phẩm của Mạc Mỹ Đình, cô không khỏi nhíu mày, tại sao trông lại quen thuộc đến vậy?
Tác phẩm của Mạc Mỹ Đình và của cô cơ hồ không khác gì nhau.
Thật là trùng hợp như vậy?
Mạc Tử Tây rất phiền muộn: "Ta đã hỏi qua bên phía tổ chức, xác thực không có vấn đề gì cả, nữ thần chị đừng buồn."
“Chị không buồn.”
Thi Nhân bình tĩnh đặt điện thoại xuống: "Bữa tiệc tối khi nào thì tổ chức?"
"Tối mai, chúng ta có đi tham gia không?"
Mạc Tử Tây nghĩ rằng tốt hơn hết là không nên đi.
Mạc Mỹ Đình chắc chắn sẽ dự, cũng tuyệt đối nhân cơ hội này chế nhạo Thi Nhân, cảnh tượng ấy thực sự không tốt chút nào.
Cô không muốn nhìn thấy Thi Nhân bị chế giễu.
"Chị đến dự tiệc với tư cách là đại diện của tập đoàn Quang Viễn, bây giờ chị không còn đơn độc nữa rồi."
Nghe Thi Nhân nói như vậy, trong lòng Mạc Tử Tây không khỏi cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Cô cảm giác nữ thần nhất định sẽ thắng.
Lần này nữ thần thua, ắt hẳn là vì Tiêu Khôn Hoằng xảy ra tai nạn, ảnh hưởng đến trạng thái của chị ấy, mới thành ra kết quả như bây giờ.
Trước khi tham dự bữa tiệc tối quốc tế Bạch Hoa, Thi Nhân đã đem mọi việc trong bệnh viện sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Khi cô xuất phát, Mạc Tử Tây và Diệp Tranh cũng đi cùng với cô.
Thi Nhân đến dự tiệc với tư cách là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Quang Viễn, nên khi cô đến nơi, rất nhiều phóng viên đều hướng về phía cô chụp ảnh.
"Cô chủ Tiêu, cô đã thất bại trong cuộc thi lần này, có vấn đề gì xảy ra vậy?"
"Cô chủ Tiêu, tôi nghe nói anh Tiêu đã nhập viện phẫu thuật, sao lâu như vậy không thấy anh Tiêu xuất hiện?"
Cô chủ Tiêu, về việc thất bại trong cuộc thi lần này, cô có muốn phát biểu gì không?"
Diệp Tranh và Mạc Tử Tây đã bảo vệ Thi Nhân ở giữa, không cho phép phóng viên tiếp xúc trực tiếp với Thi Nhân.
Cuối cùng, Thi Nhân dừng lại, bình tĩnh nhìn phóng viên: "Đây là lần đầu tiên tôi tham gia cuộc thi điêu khắc, có thể vượt qua vòng sơ loại và tham gia cuộc thi tôi đã cảm thấy rất may mắn rồi, tôi chỉ mong rằng mình sẽ tiếp tục nỗ lực hơn nữa cho lần thi sau, cảm ơn sự quan tâm của các bạn. Về phần chồng tôi, hiện tại anh ấy rất tốt, đang yên tĩnh tịnh dưỡng."
Nói xong, Thi Nhân đi về phía địa điểm tổ chức tiệc.
Là vợ của một giám đốc tập đoàn, phong thái tự nhiên của cô đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Mạc Mỹ Đình đã đến từ sớm, nhưng cô không ngờ Thi Nhân cũng sẽ đến.
Chỉ là một kẻ thua cuộc, cư nhiên cũng dám xuất hiện ở đây.
Mạc Tử Hàn đứng ở bên cạnh thấp giọng nói: "Đang trong yến tiệc đừng nháo, em không được tùy ý làm bậy, nếu để cho anh cả biết anh đã làm chuyện gì, hai chúng ta sẽ xong đời."
"Em biết cân nhắc nên làm thế nào.”
Mạc Mỹ Đình mỉm cười gật đầu, lần này thật sự phải cảm ơn sự giúp đỡ của Mạc Tử Hàn.
Anh đã giúp cô đem tác phẩm của cô và Thi Nhân hoán đổi cho nhau, thành quả của Thi Nhân thành của cô, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Thi Nhân à, cả cuộc đời này cô đều là kẻ thua cuộc.
Mạc Mỹ Đình vốn định nói vài câu châm chọc Thi Nhân, nhưng nghĩ đến lời của Mạc Tử Hàn, cô đành phải đè xuống ý nghĩ này.
Không cần nôn nóng, thời gian còn dài, còn nhiều cơ hội.
Chờ qua bữa tiệc hôm nay rồi tính sau.
Khoản nợ giữa tôi với cô, tương lai chúng ta từ từ tính.
Sau khi Thi Nhân đến bàn tiệc, cô cũng cầm ly rượu, trò chuyện với mọi người một cách rất vui vẻ, như thể cô không hề quan tâm đến việc đã thua trong cuộc thi.
Mọi người dần dần cũng quên mất chuyện đó.
Trước khi lễ trao giả bắt đầu, Thi Nhân vào nhà vệ sinh.
Tuy nhiên, khi bước ra, lại chạm mặt Mạc Mỹ Đình, cô ta ngạo mạn nói: "Nếu tôi là cô, tôi đã đào một cái hố chui xuống trốn từ lâu rồi, sao có thể không biết xấu hổ chui ra gặp mọi người?"
“Chỉ là một cuộc thi mà thôi, đối với tôi mà nói nó cũng không quan trọng đến vậy.”
Thi Nhân rửa tay, nhìn gương lạnh lùng nói: "Nói cho cùng, bất kể thắng hay thua, tôi đều là cô chủ Tiêu của tập đoàn Quang Viễn, không ai có thể lay chuyển được vị trí của tôi. Cuộc thi chỉ xem như để tôi giải trí mà thôi."
Nói xong, Thi Nhân hất tay: "Không giống như một số người, chỉ là một cuộc thi mà có thể quyết định sự sống chết của họ."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!