Thi Nhân đưa bọn trẻ xuống nhà để xe, nhưng đợi mãi không thấy Tiêu Khôn Hoằng xuống.
Cô gọi cho Tiêu Khôn Hoằng, nhưng không có ai nghe máy.
Cô gọi cho trợ lý của anh cũng không được.
Sao lại như thế? Có phải họ gặp chuyện gì rồi không?
Bây giờ Diệp Tranh cũng không liên lạc được, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất bất an.
Thi Nhân đứng bên ngoài xe, cô nghĩ ngợi một lát rồi nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh: "Các anh giúp tôi trông chừng bọn trẻ, cử ít người theo tôi quay trở về."
Cô không thể tiếp tục đợi ở đây nữa.
“Thi Nhân.”
Ngô Hành lái xe vào gara, cho đến khi nhìn thấy Thi Nhân an toàn, anh mới thở phào một hơi.
Anh nhanh chóng xuống xe: "Thi Nhân, chuyện gì xảy ra thế này?"
Anh đang đứng đợi ở bên ngoài, nhưng đột nhiên bệnh viện toàn bộ bị cúp điện, anh quan sát thấy tình hình không ổn lắm, làm sao có thể xảy ra tình trạng cúp điện vào thời điểm quan trọng này.
Không lâu sau, có người canh gác bên ngoài bệnh viện.
Ngô Hành phải lái xuống tầng hầm để xe, vừa hay gặp được Thi Nhân cũng đang ở đây.
"Anh Ngô, em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, một nhóm người không biết là ai đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện, hiện tại em không liên lạc được với Tiêu Khôn Hoằng. Em có chút lo lắng cho anh ấy."
“Anh đi với em.”
Ngô Hành đi phía trước Thi Nhân:”Anh ấy ở tầng mấy?”
"Khi em rời đi anh ấy đang ở trên tầng cao nhất."
Thi Nhân có chút khẩn trương: "Vừa rồi vừa cúp điện, liền xuất hiện một nhóm người xông vào, không biết bọn họ muốn làm gì."
Vào thời khắc này, cô không thể bình tĩnh được chút nào.
"Ca phẫu thuật của anh ấy còn chưa bắt đầu, bọn họ đã xuất hiện, có lẽ không phải nhằm vào Tiêu Khôn Hoằng."
Ngô Hành suy nghĩ một lúc, nhưng dù sao anh cũng không cho là đúng.
Chuyện này thực sự quá kỳ lạ, vẫn nên cẩn thận.
Họ bấm thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, nhưng thang máy đột nhiên dừng lại ở dưới một tầng, Thi Nhân căng thẳng nín thở.
Ngô Hành chặn trước Thi Nhân nhìn chằm chằm vào thang máy.
Cửa mở ra, đứng bên ngoài là một phụ nữ mặc áo bệnh viện, trên tay vẫn còn vết máu chưa khô, vẻ mặt hoảng loạn thất thần.
“Đào Hy”
Khi Thi Nhân nhìn thấy Tiêu Đào Hy, cô bước tới kéo tay cô ấy: "Chị bị sao vậy?"
"Tiêu, Tiêu Khôn Hoằng chảy rất nhiều máu, làm thế nào bây giờ?"
Vừa nghe thế tim Thi Nhân như ngừng đập, cô buông tay Tiêu Đào Hy, cắm đầu chạy về phía căn phòng cuối cùng, chợt nghe thấy tiếng phụ nữ hét thất thanh.
Đứng ở cửa, Shi Nian nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất, lông mày nhắm chặt, sau đầu anh ta hình thành một vũng máu nhỏ.
Đứng ở cửa, Thi Nhân nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất, mắt nhắm chặt, sau đầu anh ta là một vũng máu.
Vào lúc đó, Thi Nhân chỉ cảm thấy như có gì đó bóp nghẹt trái tim mình.
Cô cố hết sức mở miệng, muốn gọi tên Tiêu Khôn Hoằng, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.
Thi Nhân lảo đảo đi tới, đưa tay sờ sờ khuôn mặt anh: "Tiểu Khôn Hoằng, anh tỉnh lại đi."
Anh tỉnh lại đi a!
"Thi Nhân, trước tiên đừng chạm vào anh ấy, chúng ta sẽ đợi bác sĩ đến được không? Anh ấy còn sống, chỉ đang ngất xỉu. Nếu em cứ lay anh ấy như thế này, có thể khiến anh ấy bị chấn động."
Ngô Hành sờ cổ Tiêu Khôn Hoằng, anh vẫn còn cảm thấy tức giận.
Khôn Hoằng chỉ vừa ngất thôi.
Thi Nhân bình tĩnh một chút, cô lau nước mắt ngồi xuống bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng: "Đúng, anh Ngô, anh nói đúng, em sẽ không động anh ấy."
Cô quay đầu nhìn người phía sau, lớn tiếng nói: "Gọi bác sĩ qua đây, nhanh lên!"
"Bà chủ, đã cho người đi gọi bác sĩ rồi."
Thi Nhân quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang trốn trong góc với bàn tay đẫm máu, trên mặt đất là hung khí dính đầy máu.
Cô bước qua với khuôn mặt lạnh lùng, cố gắng kéo tay người kia ra để xem xem rốt cuộc cô ta là ai.
Người bên kia kháng cự không nhìn lên, như thể đang cố tránh né điều gì đó.
Thi Nhân mất kiên nhẫn, cô nhìn vệ sĩ: "Kéo cô ta lên cho tôi, tôi muốn xem cô ta là ai?"
"Các người dám động vào tôi!"
Đột nhiên Mạc Mỹ Đình đứng dậy, nhìn chằm chằm Thi Nhân:”Cô dám động vào tôi thử xem?"
"Là cô!"
Thi Nhân túm tóc Mạc Mỹ Đình giật ngược lên, vẻ mặt âm trầm: "Tại sao? Tại sao cô lại làm như vậy? Anh ấy đã làm gì có lỗi với cô? Anh muốn giết anh ấy?"
Thi Nhân hết sức túm chặt đầu Mạc Mỹ Đình, Ngô Hành trực tiếp dùng thứ gì đó trói tay Mạc Mỹ Đình lại, khiến cô không thể phản kháng.
Thi Nhân nhìn xuống cô ta: "Cô ác độc như vậy sao?"
"Tôi không có, tôi không. Tiêu Thanh Sơn anh ta không đáng chết sao? Tôi chỉ dạy cho anh ta một bài học, ai kêu anh ta chụp ảnh của tôi? Anh ta không ác độc sao?"
Mạc Mỹ Đình liều một phen, nhìn Thi Nhân nói "Tôi là Mạc tiểu thư, cô có thể làm gì với tôi? Dù sao thì Tiêu Khôn Hoằng cũng chưa chết, cùng lắm thì tôi bồi thường tiền. Dù sao nhà họ Mạc cũng không thiếu tiền."
Cơn giận của Thi Nhân nổ tung.
Cô vung tay tát Mạc Mỹ Đình: "Tôi nói cho cô biết, nếu Tiêu Khôn Hoằng có chút vấn đề gì, tôi không buông tha cho cô đâu, tôi nhất định sẽ khiến cho cô và nhà họ Mạc sống không được yên."
"Hahaha, chỉ dựa vào cô? Bây giờ không có Tiêu Khôn Hoằng, cô còn có thể làm được gì?"
Mạc Mỹ Đình bật cười, cô ta như đang phát điên, không thể kiểm soát được hành vi của mình, những gì cô nghĩ trong lòng đều trực tiếp phun ra.
Mặc dù cô cũng cảm giác không đúng, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái.
Hahaha, Thi Nhân cô cũng có ngày hôm nay.
Thi Nhân liên tục tát vào mặt Mạc Mỹ Đình, mặt Mạc Mỹ Đình sưng tấy, khóe miệng chảy máu, có thể thấy Thi Nhân đã dùng toàn bộ sức lực.
Cuộc đời này, cô chưa bao giờ hận một người đến thế.
Chưa bao giờ.
Ngô Hành bước tới kéo Thi Nhân lên: "Em muốn gọi cảnh sát không? Để cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường."
Nghe đến báo cảnh sát, Mạc Mỹ Đình rụt cổ lại, rõ ràng là sợ hãi.
"Tất nhiên phải gọi cảnh sát, cô ta làm sai, cô ta phải trả giá."
Thi Nhân nhìn chằm chằm Mạc Mỹ Đình, ánh mắt tối lại: "Cô cứ chờ đó cho tôi."
Lúc này, xung quanh trở nên sáng trở lại, có điện rồi.
Bác sĩ vội vàng chạy tới, cẩn thận nâng Tiêu Khôn Hoằng lên cáng, đẩy anh vào phòng cấp cứu.
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng được bác sĩ đưa đi, cô lạnh lùng nói: "Đem Mạc Mỹ Đình đến đồn cảnh sát, nhớ kỹ mọi thứ trên cơ thể cô ta đều có thể được dùng làm bằng chứng của vụ giết người."
"Tại sao lại đưa tôi đến đồn cảnh sát, Thi Nhân, cô có tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy?"
Mạc Mỹ Đình sực tỉnh, tại sao cô lại ở đây?
Và máu trên tay cô là thế nào?
"Có đủ tư cách hay không, đến đồn cảnh sát sẽ biết."
Thi Nhân nói xong liền thấy hai người từ cửa xông vào – Mạc Tử Hàn và Mạc Đông Lăng.
Trông thấy bọn họ cô sững sờ một lúc, sắc mặt trở nên rét lạnh hơn.