“Đào Hy, anh có nỗi khổ của riêng mình, anh không phải có ý muốn bỏ lại em một mình đâu.”
“Bọn họ đều nói rằng anh đã chết rồi, trên bảng tin tức cũng nói như vậy.”
Sau khi Tiêu Đào Hy biết được cái chết của anh trai mình, cô ta vẫn luôn cảm thấy mình sống trên đời này đã không còn có ý nghĩa gì nữa.
Cô ta đã không còn người thân nào nữa rồi.
Nếu cô ta tiếp tục sống, thì còn có ý nghĩa gì đây?
“Anh không có chết, chỉ là anh có lý do không thể không rời đi, Đào Hy, anh trai tạm thời vẫn chưa tới đón em được.”
“Em không sao, em ở một mình cũng rất tốt, anh không cần phải lo lắng cho em.”
Tiêu Đào Hy đã từng tìm kiếm thông tin của Tiêu Vinh và biết được rằng anh trai đã làm rất nhiều điều xấu, nếu khi đó anh ta không chết, thì chắc chắn anh ta sẽ bị kết án tù.
Cô ta cảm thấy mình có tư lợi và không muốn anh trai mình phải ngồi tù.
“Em thật sự sống tốt sao? Cậu ta không tra hỏi em chuyện gì chứ?”
Tiêu Đào Hy sững sờ: “Cậu ấy từng hỏi em rằng lúc đó tại sao em lại bị nhốt ở viện điều dưỡng, cậu ấy có thể đã biết được rồi.”
“Đào Hy, em nói rõ cho anh biết đi, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Vinh cảm thấy rằng anh ta đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi.
Anh ta muốn biết sự thật của năm đó.
“Em cũng không rõ lắm, ông cụ Tiêu không phải là người tốt, ông ta ép Bạch Mỹ Đình làm chuyện xấu. Về sau ông ta lại muốn tính kế lên trên người em, chính là Bạch Mỹ Đình đã cứu em, kết quả cô ta bị bức ép đến chết.”
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Tiêu Đào Hy đều cảm thấy rất áy náy.
“Sau đó thì thế nào?”
“Sau đó em muốn trả thù ông cụ, trong lúc vô tình em phát hiện được bí mật của ông ta, phòng ngủ của ông cụ có một cánh cửa bí mật, bên trong chứa rất nhiều đồ. Trong đó có một cuốn sách được để trên bàn, em đã lấy nó đi rồi.”
Trong phòng có rất nhiều thứ có thể lấy, nhưng cô ta chỉ lấy cuốn sách ở trên bàn, cô ta thật sự không làm vì tiền.
Cô ta chỉ là muốn uy hiếp ông cụ Tiêu một chút, cảnh cáo ông ta đừng có làm quá đáng.
Nhưng không ngờ cuốn sách này lại mang đến một sự thay đổi rất lớn trong cuộc đời của cô ta, ông cụ nổi cơn giận dữ muốn tìm cuốn sách đó.
“Vậy cuốn sách đó đâu?”
“Em không biết, vốn dĩ em đã cất giấu nó ở trong nhà rồi, nhưng sau đó em lại không tìm thấy nữa. Nhưng em thật sự đã để nó ở trong nhà rồi, nhưng không ai tin những lời của em nói.”
Tiêu Đào Hy cũng không biết tại sao, sau đó cô ta bị nhốt ở trong viện điều dưỡng.
Bị người ta nói có bệnh.
Bất luận cô ta có giải thích đến thế nào cũng không có ai tin, cho đến sau này bản thân cô ta cũng nghi ngờ rằng không biết mình có bị bệnh không.
Dường như cô ta đã mơ thấy một giấc mơ hoang đường vậy.
Khi tỉnh giấc, mọi thứ đều đã thay đổi.
“Vậy rốt cuộc cuốn sách đó là cái gì?”
Tiêu Vinh cũng cảm thấy kỳ lạ, khi nghe em gái nói như vậy, thì cuốn sách đó hẳn không phải là thứ có giá trị, dù sao thì nó được tùy ý đặt ở trên bàn, lại có thể có giá trị đến mức nào chứ?
Nhưng đây là thứ mà ông cụ Tiêu muốn tìm lấy lại bằng mọi giá.
Thậm chí ngay cả khi người đã chết đi, ông quản gia vẫn đi tìm kiếm.
“Em không biết, cuốn sách có một số hình ảnh và còn có chữ được vẽ ở trên đó. Có vẻ như có liên quan đến chạm khắc, cụ thể thế nào em cũng không hiểu lắm.”
Khi đó Tiêu Đào Hy chẳng qua chỉ là muốn uy hiếp ông cụ, nên cũng không đọc nhiều về nội dung trong sách, sau bao nhiêu năm trôi qua, cô ta cũng không nhớ rõ nữa.
Liên quan đến chạm khắc?
Tiêu Vinh rơi vào trầm tư, tại sao mọi thứ đều có liên quan đến thứ này.
“Anh trai, anh ở bên ngoài vẫn ổn chứ?”
“Anh không sao, Đào Hy, hôm nay em đến bệnh viện thăm Tiêu Khôn Hoằng phải không, cậu ấy sao rồi?”
“Hình như là sắp phải làm phẫu thuật, cụ thể là do bệnh gì em cũng không rõ ràng lắm.”
Tiêu Đào Hy chú ý đến bên ngoài có người gõ cửa, cô ta vội vàng nói: “Em cúp máy trước đây, không nói nữa.”
Ở đầu dây bên kia, Tiêu Vinh cầm chiếc điện thoại di động trong tay.
Anh ta nhìn bệnh viện ở phía bên ngoài cửa sổ, đây chính là bệnh viện nơi Tiêu Khôn Hoằng ở.
Nhưng nơi đó không thể nghe ngóng được tin tức gì nữa, cũng không biết rốt cuộc Tiêu Khôn Hoằng đang muốn giở trò gì.
Không ngờ rằng là anh phải làm phẫu thuật.
Bệnh rồi sao?
Một chút tin tức cũng không tiết lộ ra ngoài, có thể đó là một căn bệnh nhỏ, cũng có thể đó là một căn bệnh nghiêm trọng.
Nhưng qua hai ngày nữa chính là hôn lễ của Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân, chắc hẳn không phải là một cuộc phẫu thuật lớn.
Chật chậc, đúng thật là khiến người cảm thấy có chút thất vọng nhỉ.
Tiêu Vinh đã trực tiếp đưa thông tin từ cuộc điều tra cho những người đứng phía sau anh ta.
Cũng không biết cứ nhất quyết muốn điều tra Tiêu Khôn Hoằng để làm gì.
Tuy nhiên, những lời mà em gái nói lại khiến anh ta nảy sinh nghi ngờ rằng tại sao đi qua đi lại vẫn không thể tránh khỏi được vấn đề chạm khắc.
Chẳng lẽ nói ông cụ Tiêu vẫn còn liên quan đến nhà họ Mạc?
Ong ong, điện thoại di động reo lên một tiếng.
Anh ta rũ mắt nhìn thấy zalo nhận được một tin nhắn mới: “Anh Giang, lần trước tôi vẫn chưa cảm ơn anh đã cứu tôi. Anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
Người gửi tin nhắn là Mạc Mỹ Đình.
Sau khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, vẻ mặt của Tiêu Vinh hòa hoãn đi rất nhiều, cũng không cần vội, bây giờ anh đã có thời gian để tìm hiểu kỹ về nó.
Một ngày trước lễ đám cưới.
Thi Nhân đích thân đến tập đoàn làm việc, kể từ lúc bước vào cô vẫn không ngừng nhận được nhiều lời chúc phúc của mọi người.
Người của bộ phận quan hệ công chúng tìm tới nói: “Bên ngoài nói mấy ngày nay vẫn luôn không thấy ông chủ xuất hiện, nói rằng ông chủ đã lâm bệnh nặng, sau đó mới vội vàng tổ chức hôn lễ trước.”
“Ai đang tung tin đồn?”
Vẻ mặt của Thi Nhân trở nên lạnh lùng.
Làm thế nào mà những người bên ngoài biết được chuyện này?
“Đột nhiên có người tung tin, đó là một tài khoản ảo.”
Thi Nhân lên tiếng nói: “Tất cả đều là giả.”
Bộ phận quan hệ công chúng bên đó vừa phủ nhận, sau đó liền có một bức ảnh chụp Tiêu Khôn Hoằng đang ở trong bệnh viện, trên người còn mặc áo bệnh nhân.
Trong phút chốc liền gây nên náo động.
Lần này ngay cả người trong ban giám đốc cũng đến hỏi xem rốt cuộc Tiêu Khôn Hoằng có bị bệnh không, tình trạng bệnh của anh có nghiêm trọng hay không.
Thi Nhân tức giận đến mức hận không thể tóm cái người đứng sau vụ việc này ra ngoài đánh cho một trận.
Rốt cuộc là ai đang muốn gây trở ngại cho mình?
Thi Nhân nhìn thấy những bình luận trên mạng xã hội, thậm chí còn có người đến canh chờ ở bên ngoài bệnh viện để xem cơ thể Tiêu Khôn Hoằng có phải là đang có vấn đề hay không.
Hiển nhiên là thật sự cảm thấy bệnh tình của Tiêu Khôn Hoằng đã lâm vào nguy kịch.
Vào lúc này, Thi Nhân ghét nhất chính là người khác nói Tiêu Khôn Hoằng có bệnh, điều đó giống như một mũi kim nhọn đâm thẳng vào trái tim cô vậy, khó chịu đến không thể chịu đựng được.
Thi Nhân suy nghĩ một lúc, cuối cùng đăng một trạng thái trên facebook: “Chồng tôi có sức khỏe rất tốt, những bức ảnh trong bệnh viện chỉ là đang kiểm tra sức khoẻ mà thôi, mong rằng mọi người đừng nghe theo lời đồn, ngày mai chính là ngày cưới của chúng tôi, đến lúc đó tôi sẽ đăng thêm ảnh cho các bạn cùng xem nhé.”
Mặc dù vẫn còn có một số người không tin, nhưng Thi Nhân cũng không thể quan tâm nhiều đến vậy.
Dù mình có giải thích nhiều đến thế nào đi nữa, thì người khác cũng sẽ nghi ngờ mình.
Bây giờ cô cảm thấy mình cũng nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện rồi.
Nhưng còn Mạc Mỹ Đình cái con đĩ cái này, trong một cuộc phỏng vấn khi có người hỏi cô ta về bệnh tình của Tiêu Khôn Hoằng, cô ta lại ngập ngừng trả lời là không rõ ràng, quả thật đã không thấy Tiêu Khôn Hoằng lộ diện trong một khoảng thời gian dài.
Những lời nhận xét giống thật mà là giả kia, quả thật khiến mọi người cảm thấy hiểu lầm.
Thi Nhân lại nhớ kỹ thêm một chuyện này, cái con đĩ cái này cũng hãy nhớ kỹ cho tôi, tuyệt đối đừng để cho tôi bắt được điểm yếu của cô ta.
Nếu không cô nhất định sẽ cho cô ta biết tay.
Mạc Mỹ Đình nhìn thấy những tin đồn bên ngoài, tâm trạng cảm thấy được khoan khoái hơn một chút.
Nhưng đến khi nghĩ tới chuyện Tiêu Khôn Hoằng tính kế mình, cô ta lại hận không thể bắt Tiêu Khôn Hoằng quỳ xuống xin lỗi mình.
Giang Quốc Thành bảo mình đi điều tra lý do tại sao Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân lại tổ chức đám cưới trước kế hoạch, hiện tại suy đoán rằng Tiêu Khôn Hoằng đã bị bệnh.
Tuy nhiên anh đã bị bệnh rồi, tại sao lại còn tổ chức đám cưới trước kế hoạch nhỉ?
Cứ luôn cảm thấy phía bên Tiêu Khôn Hoằng rất kỳ lạ, ở phía Giang Quốc Thành cũng rất kỳ lạ.
Người ta Tiêu Khôn Hoằng cho dù là bị bệnh phải tổ chức đám cưới sớm đi nữa, thì chuyện này cũng không có liên quan đến kế hoạch của bọn họ mà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!